Anh tài xế xe công nghệ nói với tôi bằng giọng cương quyết: “Em cứ tin ở anh, anh chạy quen rồi anh biết”… Sau đó, không có gì bất ngờ … ảnh lạc đường.
…Sẽ là câu chuyện để dành đùa cho vui trong những dịp họp mặt, nếu không nghe anh tài xế tâm sự đây là ngày đầu anh lái xe ôm công nghệ, sau khi mất việc kỹ sư trong một công ty lớn. 6 tháng qua anh chưa tìm được việc mới, tập tành buôn bán cũng thua lỗ, vậy là đi chạy xe ôm công nghệ … Anh nói, có rất nhiều dự định anh phải gác lại, có rất nhiều mong ước anh phải tạm ngưng mơ. Có người nói với tôi: Khi còn nặng nợ mưu sinh thì hoàng hôn có đẹp đến mấy cũng chỉ là một buổi chiều tà thôi, hay “Đau đớn thay những kiếp sống muốn cất cánh bay cao nhưng lại bị áo cơm ghì sát đất” – Sống mòn, tác giả Nam Cao …
Những ngày đầu năm Tây lịch, cuối năm Âm lịch, đáng lý phải thấy không khí rộn ràng chộn rộn, nhưng nhìn đâu cũng thấy nỗi buồn của thành phố đông dân: Hàng quán đóng cửa, bạn bè thất nghiệp, chủ công ty thành công nợ … Các công ty, đại doanh nghiệp dẹp dần cũng là lúc nhân công về quê ăn Tết sớm, nhưng đường không vắng đi vì tài xế xe ôm, tài xế taxi đông lên, bởi nhiều người không muốn về quê bởi nhiều lẽ: sợ gia đình lo, muốn tìm thêm cơ hội, kiếm thêm tiền, duy trì cuộc sống tới khi hết hy vọng. Không chỉ anh tài xế ở trên phải bỡ ngỡ đổi nghề mà đó là tình hình chung của người lao động trong nước hiện nay, chính tôi cũng đang tập tành buôn bán hàng online, nhờ vậy mà cũng có nhiều hạnh ngộ đáng nhớ với cánh tài xế, nhất là những bạn trẻ “khởi nghiệp” bằng nghề giao hàng cực khổ, nắng nôi, mưa gió, bụi bặm … mà tiền công ít ỏi.
Hôm rồi, tôi “bắt” (book) được một người giao hàng trẻ, mới khởi nghiệp công việc giao hàng và tôi là người mà anh nhận đơn đầu tiên. Sài Gòn nhỏ nhưng đường chật, người đông, nên đi tầm 5 cây số trong giờ cao điểm thì thời gian có khi bằng đi quãng đường trường 50 cây số. Nên chuyến giao hàng của tôi chỉ trị giá tổng cộng 16,000 VND (chưa tới 1USD) mà bạn hoàn thành trong 2 tiếng đồng hồ, vì bạn đang tuốt ở quận 11 mà bị “bốc” qua (nơi tôi đứng) quận 1 lấy hàng, rồi từ quận 1 giao đồ qua quận 4. Thấy bạn hiền khô và thiệt tình nên tôi cũng hơi bấm bụng tặng bạn thêm chút ít trước sự chối từ rất dễ thương của bạn: “Thôi chị bán trái cây có lời bao nhiêu đâu, cho em chi?” Trong lúc giằng co, vì sợ tiền rớt nên tôi có nhìn xuống tay bạn, vô tình liếc thấy vết mực bút bi trên tay, tôi hỏi về tình hình học tập của bạn, bạn nói không biết ra trường được không, ra trường rồi không biết có tìm được việc không hay tiếp tục chạy xe ôm công nghệ … Tôi cũng không biết nói gì ngoài chúc bạn ráng học tốt để có học bổng đi … du học nước ngoài, chúc bạn năm mới có quốc tịch mới …
Nhân loài đa cảm, đó vừa là điểm yếu vừa là điểm mạnh. Đôi khi chỉ một hành động, một câu nói của bạn có thể làm thay đổi cuộc sống, niềm tin của một ai đó. Vì nó mà mạnh mẽ tiến lên, vì nó mà yếu xìu … Như cách đây mười mấy năm, tôi đã mỉm cười ngọt ngào chờ đón tương lai tươi sáng, tin cuộc sống về sau (hậu vận) của mình sẽ tốt đẹp, chìm trong gấm vóc lụa là nhờ lời tiên tri của ông thầy bói làng (sau khi tôi nhìn ổng bằng ánh mắt uy hiếp). Bởi vậy, từ khi hơi lớn khôn, tôi ráng học điều hay lẽ phải để giúp được tha nhân chút gì đó, không vật chất thì một câu an ủi cũng gọi là … Tình cờ, tôi vừa đọc được một câu chuyện hay hơn:
“Nhớ cách đây hơn 4 năm, mình cần gửi một túi quà đến địa chỉ gần nhà. Chắc tiền cước ít quá, chỉ mười mấy ngàn VND nên 2 booking liên tiếp đều bị hủy. Lần book thứ 3, anh shipper ấy xuất hiện. Khi nghe mình kể trước anh đã có 2 người hủy chuyến, anh ấy bảo: “Đó giờ chạy hơn 3 năm, em chưa chê 1 cuốc nào, dù chỉ 5-10 ngàn VND.”
Trò chuyện thêm ít câu, anh tâm sự là thầy giáo quê miền Trung, do chưa có hộ khẩu nên không được vào biên chế nhà nước chính thức. Hàng ngày, anh ăn mặc lịch sự đến trường ngồi đợi, hễ có thầy cô nào bận việc đột xuất thì trường sẽ cho anh dạy trám giờ giùm. Dĩ nhiên, kiểu dạy cầm chừng vậy thì thu nhập chẳng bao nhiêu, anh sống nhờ vào những cuốc xe Grab mỗi chiều tới tối mịt. Hỏi thăm gia cảnh, anh ngượng ngùng tâm sự: “Em sống với mẹ già ở nhà trọ chị à. Nghèo quá nên không dám tiến tới với ai; sợ người ta chê, mà cũng sợ mình không lo được cho người ta.”
Nghe thương thương làm sao … Mình nhớ hôm đó có gửi anh một khoản tiền kha khá và dặn: “Nhân hôm nay là trung thu, thôi anh đừng chạy đến khuya nữa. Hãy dùng tiền này mua con gà nướng hay con vịt quay về sớm một hôm, ăn bữa cơm đoàn viên cho mẹ anh mừng nhé. Cuộc đời ai cũng có những lúc bất đắc chí, khổ tận thì cam lai. Cũng như đồ thị hình sin, cái gì chạm tới đáy tận cùng thì sẽ đi lên.” Chia tay anh xong, mình cũng quên luôn sự việc này. Vậy mà, anh nhớ mãi … Mỗi năm, cứ đến đầu tháng 9 là anh nhắn cho mình một tin như thế này. Đến khi đó, mình mới biết anh tên Sang. Vài dòng tin nhắn thăm hỏi sau đó, mình biết được anh đã được trường nhận vào, phân chính thức phụ trách môn toán và cuộc sống đã khá dần lên. Tuy còn khó khăn, anh vẫn dành một phần thu nhập để giúp đỡ bà con đồng hương. Thiệt là đáng quý!
Rồi sau 2 năm, anh lại báo tin đã đậu cao học toán giải tích và có 1 gia đình nhỏ, lại mở thêm lớp dạy toán miễn phí cho các bạn nhỏ quê anh. Trời không phụ lòng ai bao giờ. Mong anh sống khỏe, sống tốt để truyền sự tử tế cho các em học trò, và giúp bà con dưới quê có cuộc sống đỡ cơ cực hơn. Cám ơn anh đã cho mình có thêm động lực để cố gắng sống tử tế với những người khác nữa. (Câu chuyện về những con người tử tế, từ chị Hồng Tuyên)”
Với tay xé tờ lịch cuối cùng của năm 2023, tôi tự hỏi năm qua mình đã làm được gì? Cũng hơi buồn vì như mọi năm, năm qua tôi vẫn lơ ngơ sống qua ngày, chưa làm được gì to tát ngoài nhận những cái tát to từ cuộc đời. May mắn là sau những cái tát đó, bản thân vẫn còn mạnh khỏe và xinh đẹp, túi vẫn còn chút ít tiền để nuôi sống bản thân, xung quanh mình vẫn còn nhiều quý nhân âm thầm dõi theo và chiếu cố, ra đường lâu lâu cũng gặp người … giàu. Như hôm rồi, có anh – cũng là tài xế xe ôm công nghệ – hỏi tôi: «Khu nhà em ở có nhà nào tầm 10 tỷ (VND) đang rao bán không?»
Tôi ngơ ngác hỏi: “Anh làm thêm việc môi giới bất động sản hả?”
Anh lắc đầu, mắt nhìn xa xăm, môi cười xa vắng, nói: “Không, anh mua ở.”
…
DU
Bà Tám ở Sài Gòn