Nhà thơ Đức Phổ gốc Huế, học Quốc Học, học Đại học Luật khoa Sài Gòn, là sĩ quan hải quân, sau 1975 đi học tập cải tạo.
Qua Mỹ năm 1996, định cư ở Atlanta. Đức Phổ đa tài, làm nhiều thể loại, thơ lục bát, bảy chữ, thơ tân hình thức, thơ tự do. Ngôn ngữ thơ đặc sắc, cảm xúc và ý tưởng sâu lắng. Thoáng hiện đây đó một giọng Huế và nụ cười rất riêng… khiến nhhiều người yêu thích. SAO KHUÊ
trăng rụng…
Bạn bảo, lâu hung không chộ
Mi đi lâu không nhớ Huế răng hè?
Không nhớ xóm trăng và sông mộng
Và nhịp cầu chờ mỏi bóng tình nhân?
Thì vẫn vườn xưa vẫn thành quách cũ
Vẫn nụ cười hiền của bạn bè xưa
Tiếng guốc nhà bên bước ngang qua ngõ
Nón nghiêng vành e ấp ngó vô!…
Đời dập vùi như sớm nắng chiều mưa
Như đêm giông giữa ngày bão nổi
Như đôi tình nhân một lần yêu vội
Mai nghìn trùng xa nghìn trùng xa…
Bạn bây giờ như món đồ cổ
Sống bao năm đã thấy dư thừa?
Cần tiền rượu không có gì để đổi
Nên buồn tình ngồi uống thơ!
Ta đã về đây ta đã về rồi
Bạn cũ mất đi vài đứa
Đứa cõi thiên thu đứa bước sai đường
(Mà nỗi mất nào cũng lắm bi thương!)
Con cu cườm vườn sau đang gáy
Rượu lên dây đàn bạn hát bolero
Giữa hai hàm răng bây giờ trơ nướu
Giọng bạn thều thào như tiếng kêu oan!
Đêm chưa tàn vườn sau trăng rụng
Bởi trăng non không thể níu khung trời
Như ta đã bao lần nông nỗi
Bởi yêu người là phước hạnh trời cho…
thăm nhau cuối ngàn
Vượt núi băng rừng thăm em
Ngàn xa sầu khe suối dựng
Ngậm tăm qua ải, nhớ mong
Khó thể ngỏ lời yêu vụng!
Ước uống ngọt lời mật ngọt
Từ sợi tơ tình viễn khơi
Mai ngày mỏng manh nắng lụa
Mơn nhau cuối chặng đời thừa.
Ôi tình ngái xa / xa ngái
Năm ròng thấm ngọt tình ai
Giếng tình sâu hun hút lộng
Dài tay nhung mượt dây gàu!
Đốt đuốc băng rừng thăm em
Lời tình vang vang âm động
Mắt nở đôi dòng pha lê
Xé rách khoảng rừng phía trước.
Tình giục. Xuôi xa chẳng quản
Đêm căng nhựa ứa. Tràn đêm
Mỏi gối. Lòng thương gối mỏi
Chí quyết vượt ngàn thăm em.
Đốt đuốc. Nhen lòng rực đuốc
Tình căng. Phiến lụa cuối ngàn
Môi cười trẻ trung nụ biếc
Con tim chật một bóng hình!
Virginia, 20-12-06
ngày của
một người hưu trí
Suốt ngày ở nhà như một quản gia
Quản gia chỉ là kẻ trông nhà
Mà nhà chẳng có gì để mất
Chỉ sợ mất mình như kẻ vong gia.
Cứ việc trông nhà nên ngày cứ dài ra
Mà trí tuệ mỗi ngày một vắn
Có đôi việc muốn làm không làm được
Mới hiểu rằng lực bất tòng tâm.
Thế mà bên đời vẫn đó là em
Vẫn nhắc nhở trái tim đừng ngưng nhịp
Khi về hưu là hiểu mình sức kiệt
Là muôn chiều lá rụng rắc đầy hiên.
Khi một mình ngồi xuống đứng lên
Nghe đó đây có chút gì thừa, thiếu…
Nhân ngãi đã một đời không thể hiểu
Thì nhân tình chỉ mỗi mình em.
đêm qua anh mơ thấy biển
Đêm qua anh mơ thấy biển
Sóng êm đềm liếm gót chân em
Gió lao xao rụng nhành dương liễu
Em nhặt vội vàng xõa mớ tóc xanh
Giá như mặt trời đứng yên trên biển
Chắc kịp buổi anh về.
Đêm qua anh mơ thấy biển
Là điều có thật khi nói với em
Giữa lắm chuyện đời dối trá.
(Những chiếc mặt nạ quen nhìn
Vẫn tưởng như mặt người lương thiện
Mà anh mánh lới không từng!)
Đêm qua anh mơ thấy biển
Giọng thùy dương em hát lời buồn
Ngọt thời mía mọc tóc non
Bên triền sóng nói thì thầm
Cho anh ân sủng mang theo
Suốt những chặng đường vắng bóng em.
Đêm qua anh mơ thấy biển
Chiều về tình nhảy tung tăng
Niềm riêng giấu trong vạt nắng
Thương ơi bờ ngực hạnh đào
Xanh xưa nỗi chờ mọc cánh
Hứa với nhau như dặn chính mình.