LỮ QUỲNH là nhà thơ nổi tiếng từ trong nước. Anh tên thật là Phan Ngô, sinh năm 1942 tại Thừa Thiên-Huế.
Cha mất sớm phải sống tự lập. Học Quốc Học Huế rồi đi dạy học. Cựu Sĩ Quan Hành Chánh Quân Y. Đơn vị phục vụ cuối cùng: Quân Y Viện Quy Nhơn.
Sau 1975, “Học tập cải tạo” ở trại Cồn Tiên, Ái Tử (Quảng Trị). Đến Hoa Kỳ năm 2000, Hiện định cư cùng gia đình ở San Jose, California.
Lữ Quỳnh là ngòi bút đặc sắc. Anh chuyên làm thơ, viết truyện, tham dự sinh hoạt với nhiều anh em. Thơ Lữ Quỳnh thường ẩn chứa tình cảm bạn bè thân thiết và đôi khi có những nét siêu thực, ẩn hiện thiền tính. Những ngày này, đọc lại thơ Lữ Quỳnh để thấy lòng yên vui. SAO KHUÊ
Chiều cuối năm
đi nhầm tàu ở San Jose
Thành phố chiều cuối năm
những chiếc bus chạy qua vắng khách
đường mang số – hàng cây trơ cành
mùa đông vừa đem đi hết lá.
Ngồi một mình cà phê Starbucks
ở góc đường số 3
mưa mịt mù ngoài cửa kính
người phục vụ da đen đưa mắt nhìn buồn bã
thời gian trôi
trên những chiếc bàn trống.
Nỗi nhớ chiều cuối năm
cánh đồng một thời bom đạn
giờ này trắng xóa mưa
bạn bè nghĩa địa đìu hiu
ôm đất trời sũng nước.
Đón light rail
đi Blossom Hill
toa tàu vắng
người homeless già thu mình hàng ghế cuối
giấu khuôn mặt dưới chiếc mũ dạ nâu
tàu đi – tàu qua rất lâu
bóng tối đầy trong đôi mắt
người homeless già
tàu đi – tàu qua nhiều ga
người homeless vẫn ngồi
chờ xuống ga nào quá khứ.
Tôi đi Blossom Hill
tàu qua hoài chẳng tới
mỗi lúc càng xa
những ga xép chiều mưa quê nhà
tiếng còi tàu ảm đạm
Lăng Cô – Thừa Lưu – Huế
tôi đã lên nhầm tàu
Santa Teresa – Winchester
chiều cuối năm
như người homeless già
tôi đi chuyến về ký ức.
San Jose, Dec.31-2010.
Chiều ở Tân Định
Tặng Đinh Cường
Chiều Tân Định rưng rưng phượng đỏ.
Đỏ gió mùa khô. Đỏ mắt mình.
Rượu đỏ trên tay tràn nỗi nhớ.
Hoàng hôn nào hoàng hôn trong tranh.
Đường thuốc lá chiều nay vắng bạn.
Một ly mình. Và một ly không.
Điếu thuốc lá ngậm hoài thấy nhạt.
Khói lang thang khói cũng ngập ngừng.
Quán hoa giấy chiều nay lãng đãng
Uống ngụm nắng tàn trong chiếc ly không.
Sai Gon, 1990.
Giấc mơ…
Chiếc piano treo ngược trước khán phòng
Hoàng tử bé một mình trên sân khấu
Hát trường ca Dã Tràng
Có tiếng vỗ tay râm ran
Trên từng hàng ghế trống
Lạnh lẽo gió thiên đường
Những ngọn nến thắp bằng ánh sao
Soi trái tim khô
Đang nẩy mầm bất tử
Bầy quạ giăng hàng trên dây thép
Những nốt nhạc đen giữa hoàng hôn
Chập chờn trùng vây mộ địa
Sao em giờ đây phố thị
Một mình cười nẻ răng
Với giọt nước mắt hồng?
Những trái thông không rơi vào mùa Giáng sinh
Tôi trở về nơi làm việc cũ
parking lot không một bóng xe
cánh cửa mỗi sáng bấm giờ vào ca
im lìm đến hãi hùng
tôi gọi thầm Amanda
mà sao cổ nghẹn
tôi gọi Amanda nhiều lần
mà âm thanh chỉ làm trái tim muốn vỡ
Gió reo hay thông reo
những ngọn thông cao vút
ném xuống lòng đường những trái khô queo
trái thông năm nào lúc chia tay
cũng xám màu huyết dụ
như chiều nay
giấc ngủ mấy mùa đông
vì một tiếng thông rơi
mà tỉnh thức
Tôi bước đi trên lối cũ
tiếng gió và sự lặng thinh
bãi đậu xe lênh đênh hoàng hôn
tôi thất thanh gọi …
sao chỉ nghe tiếng vỡ trong ngực mình.
San Jose, 12-2010.
Chép một tờ kinh
ở trang kinh. chỉ thấy mây
thiền tâm thanh tịnh niệm ngay di đà
tranh hoàng hôn. cảnh tuyết sa
giọt vàng giọt đỏ. nhạt nhòa giọt tôi
mở tờ kinh. chẳng có lời
quang minh thanh tịnh chiếu soi cõi người
giấc yên. trời lặng. xanh trôi
chép mừng tranh mới. sáng ngời chân như