Một lần nữa mời các bạn trở lại với thơ Phan Như. Để tìm lại một mái tóc, một dòng sông và bến đò quê cũ.

Nhà thơ Phan Như, tên thật Phan văn Chạy, còn có bút hiệu Cung Thiêm. Sinh năm 1944 – mất 2021. Học Quốc Học, Huế. Dạy học và Làm báo tiếng Anh.

Thơ, văn từng đăng trong các tuyển tập trường Đồng Khánh, Quốc Học trường tôi và Blog Phan Như trong Art 2All.Net

Các tập thơ đã xuất bản:

– Sóng vỗ mạn đời ( 1999)

– Thơ Phan Như ( 2014 )

– Ca khúc Phan Như + Cao Hữu Điền

2002

– Tập thơ cuối : Thơ Như – Phan Như 2020

Thơ Phan Như là tiếng nói của trái tim thiền giả giữa chốn nhân sinh phù trầm. Ở đó ta cảm nhận được hơi thở của bụi bặm và cả tình yêu của chốn phượng thành. Thơ đẹp hơn bởi đan xen nhiều phương ngữ.

SAO KHUÊ

hoa xa bờ giậu

Tặng Họa sĩ Hoàng Đăng Nhuận

 

Khi hoa xa bờ giậu

Cây lá bỗng giựt mình

Đẹp chi đâu lúc đã lìa cành

Em cầm trên tay một tiếng thất thanh

Mà cứ tưởng rằng Tường vi một đoá

Xin đừng hái tặng anh

Lúc chia lìa

Hoa lá nào mà không rỉ máu?

 

Nhớ ngày xưa Mẹ dặn:

“Cúng Phật là cúng cái Tâm…”

Thay vì xum xoe bông chuối ngày Rằm

Sao không đem bầy cá

Thắp vài ngọn hoa đăng

Thả xuống dòng sông

Cá quẫy mình và hoa đăng lấp lánh

Như một lời cám ơn!

 

Xem thêm:   Huy Tưởng

Hãy đến như sương đến cùng hoa

Dịu dàng ấm áp

Không được và cũng không mất

Rồi khi ngày nắng lên

Sương tan theo làn khói nhạt

Lặng lẽ vô thường góc khuất

Sương nhìn hoa bên hàng giậu biếc

Ôi vẫn là cái nhìn đầu tiên

Vô sắc

Vô tâm…

Mùa Vu Lan 2014

 

bến đò ca cút

 

Lang thang hơn nửa vòng trái đất

về đây chỉ còn xa một sải

chim bay

quê nhà bên tê khói rơm heo hút

Tam giang ơi Tam giang

thôi đừng mênh mang

đò ơi đò

trôi chi biền biệt

đưa tay vẫy gọi muôn trùng

Ca cút ơi ca cút.

Mạ ơi quang gánh nhọc nhằn

tan chợ phố chiều quảy về bến cộ

chuyến đò cuối ngày

con cá cũng vui mừng

quẫy đuôi sóng vỗ.

 

Ngày tiễn con đi

lau trắng bên sông dài mấy dặm

con ngỡ tóc mẹ trắng chân trời

ở xa xôi

nhìn trang thư màu trắng

con ngỡ ngàng không dám viết Mạ ơi

khi quê nhà miên man bão lụt

không biết ra răng rồi?

 

Con đã về đây

không bến không bờ

vẫy tay gọi đò

ca cút ơi ca cút!

 

quanh ta hoa lá

đang nhìn

 

Có khi nào đang đi, em tự hỏi:

Trên mái nhà có người đang ngủ trưa?

Đường còn xa, can chi mà bước vội,

Lá đang nhìn em, cây đang trổ hoa!

Đường xa ngái có em và có tôi.

Ừ thì có nhau bề bộn cuộc đời.

Ta bày cuộc, ném chơi hòn đá cuội

Giữa vô cùng mà chẳng nghe tiếng rơi.

Đẹp quá vô thường sương tan ngọn cỏ

Đừng đóng đinh vào mây trắng đang trôi!

Trăng soi mặt hồ sợ gì trăng vỡ.

Sóng lao xao bờ chỉ là sóng thôi.

Có khi nào đang đi, em dừng lại:

Lá trên cành đau đáu cúi nhìn ta

Nhựa một dòng xanh, một dòng xanh mãi.

Cây nở hoa rồi, sao người chưa nở hoa?

 

Xem thêm:   Trần Dzạ Lữ

xua nguyệt tìm trăng

 

Đêm đêm ngồi canh mộng

Mộng cứ tuôn tràn

Ngẫm thân ngồi lâu ván mục

Ngót nghét thời gian

Mười năm chưa qua bờ mé

Lẩn quẩn chiếc thuyền nan

Giữa muôn kinh nghìn luận

Tìm mãi một con sào

Xô giòng vượt sóng

Chỉ là xua nguyệt tìm trăng!         

Xin một lần

Con cáo lột da…phơi mộng

Còn lưa ngón tay xương trắng

Chỉ Bắc tìm Nam

Đêm nay vẫn ngồi xem mộng

Mặc cho mộng tưởng tuôn tràn

Ngoài hiên trăng rực sáng

Thôi, ta biết ngươi rồi:

Tâm ơi là Tâm!

Huế,xuân Kỹ Mão 2011