Trần Dzạ Lữ tên thật Trần Văn Duận sinh năm 1948 tại Huế, qua đời tại Bà Rịa Vũng Tàu ngày 25 tháng 1 năm 2024. Anh là Sĩ quan Quân Lực VNCH, bắt đầu làm thơ và đăng thơ từ năm 1960 trên các tạp chí Văn, Văn Học, Bách Khoa, Thời Nay, Khởi Hành, Thời Tập, Giữ Thơm Quê Mẹ, Tuổi Ngọc … Các tác phẩm đã xuất bản: Hát Dạo Bên Trời (1995), Gọi Tình Bên Sông (1997), Thơ Tình Viết Trên Bao Thuốc Lá (2014), Cứa Nát Muôn Trùng (2015).

Trần Dzạ Lữ sống một đời cơ cực. Anh sinh ở Huế nhưng Huế không nuôi nổi anh. Đi tù cộng sản về Lữ vào Sài Gòn nương thân, anh làm đủ mọi thứ nghề, từ vá xe đạp lề đường đến đi mua đồ lạc-xoong, đồng nát dạo. Nhưng Sài Gòn cũng không cho người tù trở về nương thân yên ổn. Lữ lại bỏ Sài Gòn để về miền Trung, theo đám bạn “nhất phá sơn lâm” lên núi Trường Sơn tìm trầm. (mong may mắn đổi đời, nhưng không được).

Nhà văn Cung Tích Biền viết về thơ và đời sống của Trần Dzạ Lữ như sau:

“…Ba mươi năm, thơ vẫn giữ được dung phong thuần nhất. Ắt có lý do. Cuộc đời đã xử sự không ngọt ngào với Lữ, anh miên viễn kinh qua, từ cửa sau tới cửa trước kinh qua, những ngày tháng đói khó cùng kiệt, lẻ loi tới rũ lòng, khát vọng và hoài cảm, từng là sĩ quan, là lính thú hàng đêm đối diện với cái chết, rồi thất nghiệp, buôn ve chai, lượm đồng nát, theo tiếng giang hồ chui qua biên giới, tới thung lũng miền Trung tìm trầm, bán rau muống cùng vợ, giữ xe chỗ bãi chợ. dù thế, Lữ vẫn giữ được mình, nên chữ nghĩa anh trước sau vẫn trật tự, giữ được sự trong sạch, mẫu mực nhưng thâm trầm, đậm tình người như chính thân phận của tác giả.”

Sau đây mời các bạn đọc lại vài bài thơ của Trần Dzạ Lữ để tưởng nhớ một người và một thời. SAO KHUÊ

Xem thêm:   Huy Tưởng

bất chợt xuân

 

Bất chợt chiều mưa bay

Bất chợt chiều gió nổi

Mười năm đi xa ngái

Anh về em không hay…

 

Bất chợt tình heo may

Gọi đời xanh trở lại

Bất chợt hồn u tối

Bừng một Bình Minh say…

 

Liên Khương ơi một ngày

Bù mười năm mong đợi

Tay người lại cầm tay

Sao lòng xưa bối rối?

 

Bất chợt xuân vẫy gọi

Anh về đây em ơi

Nắng trên đồi thương nhớ

Chuông tim ai rung hoài!

 

Bất chợt một ngày vui

Mọc trong đời lữ thứ

Bất chợt tình khốn khó

Cũng bày xuân em ơi…

1997

 

đêm thiêng

 

Xuống câu vọng cổ cho mùi

Ghi ta phím lõm rụng rời năm dây

Vui cùng thôn xóm đêm nay

Rượu sôi đáy cốc, hết đầy lại vơi…

Mặn môi câu lý giao bôi

Ngất ngây nhơn nghĩa, bồi hồi tình lang

Lời ca quyện với tiếng đàn

Ngửng lên đã thấy thu vàng mang mang.

 

nửa chiều ở huế 

Tặng Đoàn Thương Hải – Cao Quảng Văn

 

Nắng nửa chiều bên này ta đứng lại

Mùa hạ nào vừa đỏ dấu yêu thương

Nửa bên ai – ngậm tình như ngậm ngải

Em sang sông hoài niệm có nghiêng lòng?

 

Nửa tình đầu bao nhiêu là bối rối

Và tóc thề em thả xuống vai ngoan

Mắt đã rộng đường bay – chim sẽ tới

Hót ân cần trên nhánh mộng cao sang…

 

Xem thêm:   Phùng Cung

Ta cũng bỏ giang hồ để quy hàng

Tình-cáu-cạnh của hồn em trao gửi

Thôi phá phách một thời trai trôi nổi

Để bất ngờ nghe thương nhớ rung chuông

 

Nhưng làm sao mộng mị ấy lên hường

Khi gió thổi nửa tình sau xuống dốc

Lữ thứ xưa lại cõng nỗi buồn ròng

Qua bến đợi, vỗ đàn rơi nước mắt!

 

Nắng nửa chiều – em xa rồi xa thật

Mùa hạ nào rơi tiếng guốc Kim Long?

Ta ngẩn ngơ thương cuộc tình thứ nhất

Mới nửa chiều – nghe như đã mười năm…

1992

đêm ngâm thơ

bên cổ thành 

Kính tặng anh Phong Sơn

 

Lót tót về một mình

Đội mưa bên cổ thành

Ta cao ngâm giọng gió

Nhưng Huế vẫn làm thinh

Ta vuốt mái tóc bồng

Chờ tình em thấu tỏ

Nhưng em vẫn mù tăm

Buồn ly khách mười năm

Vẫn còn vang đâu đó…

1973

 

gửi thị trấn hoa vàng

 

Gió thổi buổi tàn đông tóc rối

Khi xa người nắng cũng chia hai

Em về Đông e chừng bối rối

Ta dạt Tây thăm thẳm đường dài…

 

Lúc ngoảnh lại, bóng hụt, tình lơi

Quỳ hoa nở đã mười năm chẵn

Ta đâu phải là tên biển lận

Sao ăn năn mấy nẻo giang hồ?

 

Phố ấy giờ chắc vẫn sương mưa

Trên dốc đợi vàng rưng áo lụa?

Mùa xuân lại, em còn đếm tuổi

Một khắc đời buồn đã như mơ!

 

Xem thêm:   Phạm Ngọc Lư

Phải chăng cuộc tình là ngục thất

Nhốt em trong kỷ niệm u hoài?

Ta lớ quớ để tình bay mất

Nên đong đưa nỗi nhớ bên trời…

 

Gió thổi buổi chớm xuân tóc rối

Ta chưa về thị – trấn – vàng – hoa

Chắc em sẽ hỏi cơn trường mộng

Còn bao lâu đời hoá nên trầm? 

1991