Huỳnh Liễu Ngạn tên thật Huỳnh Văn Hiệp. Sinh năm 1956 tại làng Thái Dương Hạ ( nằm cạnh cửa biển Thuận An) Thừa Thiên- Huế. Hiện sống ở Hoa Kỳ.
Trước 1975 có thơ ở một vài tạp chí và nhật báo ở Sàigòn. Tại Hải ngoại thơ đăng ở: Văn. Văn học. Thế kỷ 21. Khởi hành. Hợp lưu. Tạp chí Thơ. Thư quán bản thảo… (Hoa Kỳ). Làng văn (Canada) Quê mẹ (Pháp). Ngôn ngữ (Canada). Văn học mới. Nhật báo Người Việt (Hoa Kỳ). Phố Văn
Thơ Huỳnh Liễu Ngạn đậm chất Huế với bóng dòng sông, hình ảnh mẹ, tình em… Sau đây, lần nữa Trang Thơ xin giới thiệu thơ lục bát Huỳnh Liễu Ngạn. SAO KHUÊ
nghìn thu
tà dương bóng mẹ qua làng
đôi vai trĩu xuống bên hàng rào thưa
hai đầu thúng nặng đong đưa
pha phôi màu tóc trời trưa nắng chiều
con xa chắc mẹ nhớ nhiều
nghìn thu ngóng đợi tiêu điều bóng con.
sắc không
từ xa xôi mấy hướng trời
hoang vu ngóng đợi nỗi đời tan theo
em đi bóng mộng lưng đèo
bỏ tôi với tháng năm vèo theo năm
chiều hôm con nước đã rằm
mà khuya cũng vội đành lòng với tôi
biết đi lạc giữa cuộc đời
sắc không chỉ một nét cười phiêu linh.
màu trăng cô lữ
anh về đứng ở thừa thiên
màu trăng cô lữ còn nghiêng giữa dòng
tóc dài em thả bến sông
ánh sao màu nhạt còn long lanh chiều
mắt em bay bổng mỹ miều
trên mui vạt nắng ít nhiều đông ba
anh vô ngã giữa tam tòa
màu trăng cô lữ rẽ qua âm hồn
ngõ về vỹ dạ mưa tuôn
dòng sông thả nhánh cây buồn chỏng chơ
anh chở thành nội ngu ngơ
kéo tay em lại mộng mơ ít ngày
lên xe cửa thuận trăng cài
áo em mỏng dính hương lài thôn anh
màu trăng cô lữ khuynh thành
cho em xõa tóc trời xanh ngó nhìn
… anh đi lụt lội năm rồi
màu trăng cô lữ đã trôi lên trời.
quan san
chiều rơi từng nhánh sương mù
anh nghe phố thị hoang vu một ngày
cũng mùa thu đó heo may
tiếng hò ơi lại trùng vây anh rồi
quan san chi một kiếp người
em như giấc mộng anh đời mây trôi.
thuyền quyên
cơn mưa nào rớt giữa hồn
tháng giêng về muộn nỗi buồn chung thân
mai em quẩy gánh chợ gần
để cho mẹ thấy lại tần tảo xưa.
tơ vương
người đi như thể trăng chìm
qua sông đợi bóng gió tìm ngọn cây
tôi xin thêm chút hao gầy
góp trăm năm một góc đầy nhớ thương
người đi hoài vọng tơ vương
hỏi thăm mộng có vô thường tay đan
người đi gió núi mưa ngàn
nên tôi lạc giữa gian nan của người.
vô cùng
tròn đôi mắt của nhớ thương
em nghiêng xuống cõi hoang đường của tôi
về khuya trăng lẻ bóng rồi
sao hôm tịch lặng giữa trời mênh mông
với tay có thấu vô cùng
mà người thì vẫn nghìn trùng xa xôi.
trời mưa
trời mưa ướt nhẹ vai rồi
chút tơ tóc động cõi người lặng câm
em đi từ thuở xa xăm
bỏ quên dĩ vãng trăng rằm giữa khuya.
ngàn sao
đêm thầm lặng giữa ngàn sao
đưa tay mời gọi trời cao xuống gần
cho mây che nửa căn phần
nửa kia làm chút phù vân với đời
đêm về mộng quá chơi vơi
thương em sắc tướng cũng rời rã năm
qua nhà nhớ mẹ mù tăm
anh đi trăng nước xa xăm một đời.
phong vân
thôi còn đâu thôi còn đâu
bước đi lay động nhịp cầu đêm xưa
qua nhà tìm dấu trăng đưa
phương tôi mây xám trời mưa giăng sầu
hương cau ngây dại ban đầu
phải em tiền kiếp nhiệm mầu hóa thân
tôi về bóng nhập phong vân
nghe đêm khép lại vô ngần chiêm bao.
vô lượng
phải đêm là bóng của ngày
từ vô lượng đó đã gầy dấu chân
người đi mang nặng căn phần
để sông nước lại phù vân với đời
tôi ngồi nhìn buổi chiều trôi
trăm năm hoài nỗi đơn côi lớn dần.