Phillip vừa đứng lên rời khỏi bàn, tôi đưa tay đẩy nhẹ chiếc ghế, bước nhanh vào phòng vệ sinh. Ðứng trước gương, tôi săm soi đôi mi cong, thoa chút son hồng lên làn môi đã nhạt màu, điệu đà sửa lại những lọn tóc đang thả dài trên đôi vai thon. Tất cả những động tác quen thuộc đó, mỗi ngày tôi lặp đi, lặp lại bằng sự hào hứng, thích thú. Nhưng hôm nay, tôi làm công việc đó chỉ vì muốn che đậy nỗi xốn xang trong lòng và cũng là cách để xua đuổi hình ảnh Phillip – với đôi mắt não nùng trên khuôn mặt buồn bã sau những giây phút bàng hoàng – ra khỏi tâm trí. Ngay lúc này, tôi cảm thấy chán ghét chức vụ “Manager” của mình. Cái chức vụ mà phải qua nhiều năm làm việc cật lực, chăm chỉ, mới đạt được và tôi cũng đã từng rất sung sướng, hãnh diện về nó. Nhưng khi nhận lệnh trao cho Phillip quyết định thôi việc từ “Sếp lớn”, tôi nghe trái tim đau thắt như chính mình bị sa thải và ước gì mình chỉ là một nhân viên thường, để khỏi làm một điều mà lòng không muốn.

Tuần trước, khi nói chuyện với Sếp, tôi đã tận tình bênh vực Phillip. Chính Sếp cũng công nhận Phillip làm việc rất siêng năng cần cù, nhưng biết làm sao hơn, khi hiệu quả của công việc được đặt lên hàng đầu, quan trọng hơn tình cảm cá nhân.

Xem thêm:   Suy Đi Ngẫm Lại (03/21/2024)

Là một sinh viên vừa tốt nghiệp, chưa có kinh nghiệm, lại thiếu sự nhanh nhẹn trời ban, dù cố gắng hết sức Phillip vẫn không hoàn thành tốt công việc đang làm. Chắc chắn, từ hôm nay và trong những ngày sắp tới, tôi sẽ nhớ mãi cái dáng cao gầy của Phillip mỗi chiều rời chỗ làm với một xấp tài liệu dày cộm trên tay.

Ôi! thương quá người bạn đồng nghiệp hiền lành, đêm đêm miệt mài bên ngọn đèn khuya, để tìm tòi, học hỏi thêm. Nhưng công việc là công việc. Ông chủ lớn đâu cần biết đến nỗi đau đớn, hụt hẫng của người nhân viên mới vài tháng trước hí hửng nhận việc, mà giờ đây đang lủi thủi bước ra cửa với nét mặt ngơ ngác, thất thần. Không biết Phillip sẽ nói sao với mẹ, người đàn bà không có chồng, mỗi sáng đứng ngay ngạch cửa, đưa tay vẫy chào đứa con trai yêu quý của mình trong bộ quần áo tươm tất, cùng chiếc cà vạt trang trọng được mang lên cổ áo lần đầu tiên trong đời, bước lên chiếc xe cũ kỹ, lái tới chỗ làm với niềm hy vọng tràn trề vào một tương lai tươi sáng đang mở ra trước mắt.

Trong một lần ăn trưa chung, Phillip thật thà tâm sự cùng tôi:

– Mẹ em nuôi ba đứa con một mình. Chưa bao giờ tụi em biết mặt ba. Anh của em thì chỉ thích tụ tập bạn bè rong chơi, phá phách, không màng đến việc học hành dù bị mẹ la rầy, trách mắng, kể cả khóc lóc, năn nỉ. Người chị kế mới mười bảy tuổi đã có thai. Chỉ còn lại em. Thật ra, em không có được trí thông minh như những bạn bè khác, nên học không giỏi, nhưng vì thương mẹ mà cố gắng. Cố gắng để không phụ niềm hoài vọng “con là niềm hãnh diện của mẹ”. Ngày em tốt nghiệp đại học, mẹ ôm em khóc òa trong sự vui mừng. Từ lúc biết suy nghĩ, chưa bao giờ em thấy mẹ vui như thế. Ánh mắt của mẹ rạng ngời hơn khi em tìm được việc làm tốt, vì mẹ tin rằng cuộc đời em sẽ không tối tăm, nghèo khổ như mẹ đã từng phải hứng chịu từ bé đến lớn.

Xem thêm:   Ca sĩ Thanh Thúy

Với nụ cười trẻ thơ trông thật đáng yêu, Phillip thì thầm bên tai tôi, như sợ người khác nghe được:

– Nếu em được lên đến chức “Manager” như chị, không biết mẹ em hạnh phúc đến chừng nào.

Tôi vỗ nhẹ lên bờ vai nhô xương của Phillip, nói bằng giọng thân thiết:

– Ráng lên Phillip. Với sự tận tâm và cố gắng không ngừng của em, ngày đó sẽ không xa.

Lời nói rất chân thật của tôi mới cách đây một tháng, mà giờ đây bỗng trở thành phỉnh phờ, tựa như trêu ghẹo niềm mơ ước thật dễ thương của chàng trai trẻ không bước qua được số phận. Tôi dựa lưng vào tường, nước mắt tuôn thành dòng trên má.

– Xin lỗi! Phillip ơi,  cho chị xin lỗi!!!

NB