Hỡi cố nhân ơi chuyện thần tiên xa vời
Tình đã như vôi mong gì còn chung đôi
Cứ cúi mặt đi để nghe đời lầm lỡ
Đừng níu thời gian cho thêm sầu vương mang
(Cỏ úa- Lam Phương)
Tôi thì thầm hát theo tiếng hát của ca sĩ Thanh Hà trong một đĩa hát mà bà Hoa chủ tiệm nails mở lên cho cả tiệm cùng nghe. Bàn chân khá lớn của bà khách người da màu để trên lòng tôi, đã ngâm nước cho mềm da, bây giờ tôi chỉ việc cắt da xung quanh mấy ngón chân và massage bàn chân. Cũng may là bà khách này thuộc giới thượng lưu, nên bàn chân thường xuyên được chăm sóc, bà đến tiệm chỉ để thay màu móng mới và được làm massage, bà cho tips khá hậu hĩnh, nên mỗi khi ai bắt số được làm cho bà là điều may mắn.
Bàn chân khổ lớn size 9.5, gác lên đùi một người phụ nữ Á Châu bé nhỏ, ngón chân cao sát mắt, tôi phải đổi chiếc ghế cao hơn cho có khoảng cách để dễ nhìn chứ không thì những ngón chân dài bự của bà đâm thẳng vào mũi!
Tôi đã làm quen ở tiệm này được một năm rồi nên không còn cái cảm giác tự ái, hờn dỗi như lúc đầu mới vào; hồi đó, hễ ai gác chân lên đùi tôi để làm móng là tôi cảm thấy như họ không tôn trọng mình, vùng vằng đứng dậy, và nước mắt tự ti trào ra….
Bài hát Cỏ Úa của Lam Phương hôm nay vang lên làm lòng tôi quặn thắt một nỗi niềm chua xót, thân phận tôi cũng giống như cọng cỏ úa tàn, đúng với câu cứ cúi mặt đi để nghe đời lầm lỡ, ôi sao mà y chang cái đời lầm lỡ của tôi.
Bất giác một giọt nước mắt tủi thân lăn dài xuống má, bà khách đang nhắm mắt thư thái hưởng thụ, giật mình vì giọt nước mắt nóng hổi của tôi bỗng rơi xuống bàn chân, thấy tôi chảy nước mắt, bà vội rụt chân lại, ngồi thẳng lên, giọng lo lắng:
– Cô… có sao không?… có… chuyện buồn à?
Tôi vội lau đi dòng lệ nóng, lắc đầu:
– Dạ không!… xin lỗi bà… tôi… tôi…

Bảo Huân
Bà mở to cặp mắt nhìn tôi, rồi ra chiều hiểu chuyện, bà nói nhỏ với tôi:
– Tôi… sẽ gởi cô tiền tips kha khá nhé, đừng buồn nữa… Chiều nay về hãy ghé chợ mua đồ ăn ngon làm sẵn tự thưởng cho mình, đừng làm cơm cho mệt người.
Không biết làm sao giải thích cho bà hiểu, tôi lí nhí:
– Tôi…cám ơn bà nhiều…
Yên lặng cố nuốt nỗi buồn, tiếp tục gục mặt xuống bàn chân to dài của bà, vừa vuốt, vừa xoa từng ngón, gót và lòng bàn chân cho bà, tôi toát cả mồ hôi!
Ký ức đưa tôi trở về cách đây hai năm, khi còn ở quê nhà:
Đã 47 tuổi, chưa lập gia đình, và cũng chưa từng có bạn trai, tôi không hề cảm thấy cô đơn, học xong đại học Kinh Tế ngành tài chánh, đi làm cho ngân hàng lớn tại Saigon, tôi tự nuôi thân, nuôi gia đình ba mẹ; họ hàng trong nhà mỗi lần gặp đều muốn làm mai cho tôi, chưa biết “đối tượng” là ai mà tôi đã nhất định từ chối, chỉ thích độc thân, tự do cho khỏe, cho dù là phụ nữ tôi vẫn không thích sống phụ thuộc vào ai.
Cho đến khi ba mẹ lần lượt qua đời năm tôi 49, vô cùng đau buồn, cảm thấy lẻ loi, lúc ấy mới tự trách “ phải chi mình có chồng, thì bây giờ mình không cô đơn như thế này”
Chị Huệ, người làm cùng ngân hàng, một hôm rủ tôi đến nhà chị ăn cơm tối, xong rồi hát karaoke nhân dịp có người em từ Mỹ về chơi thăm nhà, tôi vốn mê ca hát, nên khi nghe bạn rủ, tôi ok ngay!
Sau khi ăn uống xong, tất cả mọi người kéo qua phòng văn nghệ nhà chị Huệ với ánh đèn xanh đỏ, người em trai chị Huệ, Hiếu mở đầu chương trình với giọng hát trầm ấm, da diết thu hút ánh mắt tôi. Anh còn độc thân, hơn tôi 2 tuổi, đang làm việc tại Mỹ, về Việt Nam thăm nhà một tháng; tôi mê giọng hát anh, rồi mến con người anh hồi nào không hay.
Mỗi chiều đi làm về, ăn cơm xong là tôi đều bay qua nhà chị hát hò đến khuya, anh Hiếu chỉ cho tôi kỹ thuật lấy hơi, cách ngắt nhịp, nhả chữ… làm tôi cảm tưởng như mình đang luyện tập để thi vào trung tâm Asia hay Thúy Nga không bằng, anh nói:
– Cái gì mình đam mê phải học đến nơi đến chốn, hát thường thôi thì ai hát mà chả được, bên Mỹ anh cũng phải trả tiền cho thầy luyện giọng cho anh đấy, mặc dù anh chẳng thi giọng ca vàng ở đâu cả!
-….
– Giọng em nhẹ nhàng, cao trong lắm, em chỉ cần tập cách ngắt nhịp, tập hơi thở, và để hồn vào bài hát là ngon lành, thành ca sĩ hồi nào không hay.
Tôi trố mắt, dỏng tai nghe anh phân tích giọng ca của tôi, anh khuyến khích tôi đừng bỏ qua những sai lầm nhỏ, mà phải rút kinh nghiệm để hát ngày càng hay hơn, y như ca sĩ sắp lên sân khấu vậy.
Ba mươi ngày anh ở nhà chị Huệ, chúng tôi có dịp đi chơi, tìm hiểu nhau nhiều hơn, rồi hai ngày trước khi anh về lại Mỹ, chúng tôi đi phòng trà ca hát, anh nói tặng tôi Bài Tango cho em của Lam Phương:
Giờ mình có nhau rồi, đời đẹp vì tiếng em cười.
Vượt ngàn trùng qua bể khơi, dắt dìu cùng về căn nhà mới.
Ta xây vách chung tình, nhiều chông gai có tay mình.
Xin cảm ơn đời còn nhau, ghi sâu phút ban đầu bằng bài tango cho em.
Giọng hát, phong cách chàng như hút hồn tôi, một phụ nữ lớn tuổi, chưa chút kinh nghiệm về tình trường; chàng hào hoa quá, mùi nước hoa nhẹ nhàng phảng phất, chàng galant mở cửa xe cho tôi mỗi lần ra vào; khi tôi lên hát thì chàng tặng tôi bằng vài đóa hồng đỏ chói mua ngay tại rạp, chiều chuộng săn đón làm tôi tưởng mình trẻ lại như thời 18-20.
Trên đường về nhà, chàng nắm lấy tay tôi:
– Anh đã tìm được người trong mộng… Anh sẽ đón em sang Mỹ nhé! Em có bằng lòng… làm vợ anh không?
Hôm ấy trên trời ánh trăng sáng vằng vặc, rọi xuống khuôn mặt chàng trắng bệch, nhưng ánh mắt thật sáng long lanh, tôi nhìn thấy cả bóng dáng tôi trong ấy, sự thành thật và cả niềm tin.
Tôi gật đầu, không suy nghĩ, lắp bắp:
– Em… em …
Chưa nói thành câu, chàng đã ôm lấy tôi, mạnh dạn đặt lên môi tôi một nụ hôn đầu đời mà tôi mãi ghi nhớ cho đến ngày tôi bán tất cả mọi thứ ở Việt Nam, quyết theo chàng dzìa dinh…tại Mỹ.
Sau một năm chờ đợi giấy tờ thủ tục bảo lãnh vợ chồng, chị Huệ có nhắc nhở tôi đi học tiếng Anh, học một nghề tay trái riêng cho mình để lỡ có gì còn xoay sở, tôi tự tin nói với chị:
-Tiếng Anh của em cũng khá vì thi thoảng có đọc tài liệu bằng tiếng Anh trong sở làm, còn nghề thì em sẽ tiếp tục làm ngân hàng, em đã có bằng bên này rồi. Em sẽ thực hiện ước mơ Mỹ của mình, em sẽ luyện hát, lỡ một ngày nào đó em trở thành ca sĩ thì sao, cả thế giới sẽ biết đến em, chị chờ mà xem!
Chị Huệ để mặc tôi ngồi trước hiên nhà nói huyên thuyên mọi ước mơ của tôi trong lúc cao hứng, hy vọng ngút ngàn, còn chị lặng yên đứng lên đi dọn dẹp nhà cửa, lâu lâu chêm vô:
– Có chí thì nên, có công mài sắt có ngày nên kim mà, qua bển rồi thì ước mơ gì cũng thành sự thật…

-oOo-
Ngày tôi đặt chân đến Mỹ, tôi chỉ có mỗi chàng là người thân duy nhất, ra khỏi phi trường Houston vào tháng Bảy, nắng cháy da, nhưng quen với khí hậu nóng bức của Saigon, tôi thấy cũng không đến nỗi.
Xuống xe ở căn nhà bé nhỏ nằm trên đường Bellaire mà xe cộ chạy như mắc cửi, làm tôi vô cùng thất vọng, tôi tưởng phải là căn nhà to lớn thường thấy trong các phim ảnh; chàng đẩy cửa bước vào, bên trong chưa bật đèn, âm u, mùi ngai ngái, tôi đứng giữa bóng tối chật chội của căn nhà, xung quanh đồ đạc ngổn ngang, tôi lên tiếng:
– Ủa… nhà anh…
Tôi không dám nói hết câu, nghĩ bụng “từ mấy chục năm nay anh đi làm tiền bạc để đâu hết mà mua căn nhà ngay ngoài mặt đường, xe chạy văng bụi mù mịt, lại nhỏ như cái lỗ mũi?!”
Tôi bước ra phía sau, căn bếp nhỏ, được cái là ánh sáng chan hòa từ sau vườn tràn vào làm tăng thêm sức sống, mảnh vườn to rộng vuông vức, lớn gấp đôi căn nhà, không một cây ăn trái hay hoa lá gì cả, chỉ là mảnh vườn đầy ắp cỏ bị cháy nắng, so với những vườn của hàng xóm trồng nào là chanh, cam, quýt, lê, táo trễ xuống rơi đầy sân.
Trong bồn chén, một lô bát đĩa của cả tuần chưa rửa, tôi ngó quanh một hồi, nuốt cục tức nghẹn, thất vọng xuống, vén tay áo rửa chén, dọn đồ đạc ngổn ngang trên bàn, trong lúc chàng ra vườn vặn máy nước tưới đám cỏ khô.
Mới tháng đầu tiên, chàng đã không còn vẻ galant, lịch sự như hồi ở Việt Nam nhà chị Huệ nữa, phải nói chàng đã hiện “nguyên hình” con người thật với khuôn mặt nghiêm trang, dáng điệu uể oải, mệt mỏi mỗi khi đi làm về.
Thấy tôi đang tập hát karaoke, mở nhạc to, mặt nhăn nhó chàng với tay tắt ngay cái máy, càu nhàu:
– Sao em làm gì ồn ào vậy? không sợ phiền hàng xóm sao?… Xung quanh đây người Việt mình ở đông lắm!
– Em đang tập hát mà!… Anh có nhớ hồi đó anh nói em khi tập hát phải mở nhạc to, phát âm cho tròn chữ, phải tập ngắt nhịp, phải…
-…Anh mới đi làm về, anh mệt lắm, anh chỉ muốn nghỉ ngơi… Mình đi dọn cơm ăn đi em!
Chàng làm hứng hát của tôi tắt ngỏm, rồi những ngày nghỉ tôi thủ thỉ rủ chàng đi phòng trà thì bị nghe:
– Anh chỉ có mỗi hai ngày nghỉ, một ngày chở em đi chợ, một ngày còn lại anh phải nghỉ ngơi để mai có sức đi làm, em cứ đòi đi đây đi đó, thì… em tự học lái xe đi! Ở đây ai cũng tự lo thân, ai cũng đi làm để tự chi tiêu, mua sắm cho mình, em đâu thể ở nhà mãi như thế được…
Tôi mở hai mắt thật tròn to nhìn anh, người đã từng nói với tôi những lời ngọt ngào, mê hoặc nào là “chỉ một mình anh đi làm là đủ”, “ở Mỹ cuối tuần đi shopping, ngắm cảnh đẹp” hoặc “em sẽ thực hiện ước mơ Mỹ của em” v.v. Tất cả chỉ là ảo mộng thôi sao! Tôi như bị ném từ đám mây cao xuống đất!
Hiểu, nhưng đã trễ!
Tôi thất vọng, không thể nào quay lại Việt Nam được nữa, nhà đã bán, tôi chả còn gì ngoài vài chục ngàn Mỹ kim đem qua đây. Bây giờ tôi mới biết mảnh bằng đại học ngành tài chánh của tôi như mảnh giấy lộn, vì tiếng Mỹ tôi nói người ta không hiểu, mà tôi cũng chả hiểu hết những gì người bản xứ nói; còn mộng làm ca sĩ càng xa vời, vì tôi vừa lớn tuổi lại vừa không có sắc!
Lòng tự trọng cũng không cho phép tôi quay ngược về quá khứ, mà chỉ có con đường duy nhất: tiến lên phía trước đầy thử thách.
Tứ bề thọ địch, tôi lại nén cái tự ái tự cao tự đại tự ti xuống thật sâu, nhờ chồng dạy lái xe; tôi thề sẽ phải tìm ra một công việc cho bản thân mình, đừng để bị người ta xài xể, khinh miệt, nói chạm tự ái!
Trong lúc chồng đi làm, buồn chán quá tôi đi dạo trên đường Bellaire, xem hàng quán ra sao, có thể làm việc gì được trong tương lai. Vừa giận chồng, vừa trách bản thân đã không nghĩ đến những tình huống khó khăn có thể xảy ra ở xứ người để chuẩn bị sớm trước đó.
Bất chợt tôi dừng lại ở một tiệm nails, đang dáo dác nhìn ngó, thấy bộ dáng tôi như thế nào mà chị chủ tiệm lên tiếng hỏi ngay:
– Chị muốn… tìm việc làm hả?… mới từ Việt Nam sang hả?
Tôi ngập ngừng:
– Tôi… qua được 3 tháng rồi, tôi… muốn…
– Ở đây đang cần người, nếu chị muốn có thể thử việc liền ngày mai… chị thích làm nails không?…
Một thoáng suy nghĩ, tôi nói chắc nịch:
– Vâng!… chị dạy tôi chứ?
-oOo-
Hai năm sau, với tất cả nỗ lực thay đổi bản thân, tôi đã biết lái xe, mua chiếc xe cũ, bớt tù túng và không phụ thuộc vào chồng mỗi cuối tuần đi chợ nữa, không những tự lo bản thân, mà còn giúp chồng trả tiền ăn uống hàng ngày, sắm sửa đồ đạc; tôi bắt đầu có một khoản tiền tiết kiệm, còn anh lo trả tiền bill hàng tháng, điện nước, thuế nhà, bảo hiểm xe cộ.
Hiếu hết lầu bầu, có vẻ «nể» tôi ra mặt, anh bớt căng thẳng, cười nhiều hơn nhưng vẫn khép kín, không muốn ra ngoài bầu bạn.
Tất cả giờ giấc, tâm huyết của tôi, đổ vào hết cho tiệm nails, số khách theo tôi ngày càng đông, tôi vẽ những hình nhỏ, hoặc đặt hạt kim cương, đá nhỏ trên móng tay khách, tôi đam mê nghệ thuật tạo hình trên móng, nhiều người xếp hàng đặt lịch với tôi chật kín, tôi là nhân viên được nhiều tiền thưởng nhất trong tháng của tiệm; chị Hoa đề nghị để lại một cửa tiệm cho tôi quản lý, ban đầu chị chỉ lấy vốn còn tips thì để hết lại cho nhân viên tiệm.
Mới năm thứ hai ở Mỹ, tôi đã được cộng đồng nơi đây tin tưởng, khách đến tiệm vui vẻ, cười nói, họ xem tôi như người thân, rủ thêm bạn bè đến làm móng, làm tóc, dần dần tiếng tăm của tôi nổi trội ở khu mall Bellaire.
Có những buổi tối, sau khi ăn uống xong, Hiếu vào phòng đọc sách, tôi ra vườn sau chăm chút thăm nom những cây bầu bí đang vươn những đọt non, cành cây vươn dài mỗi ngày; từ ngày đến căn nhà này, tôi đã trồng thêm chanh, cam, lê, táo tàu, đào, tôi rất yêu cuộc sống bận rộn này, yêu không khí tự do của nước Mỹ, con người xởi lởi, chân thật của tiểu bang Texas, tôi quyết định sẽ xây dựng cuộc sống của mình ngày càng tốt hơn, và cũng sẽ nắm tay Hiếu dần bước ra khỏi cái vỏ ốc tự ti mặc cảm thua kém của anh trong cộng đồng người Việt nơi đây.
Tôi không còn giận anh nữa mà ngược lại biết ơn anh đã đặt thẳng vấn đề để cuộc sống của chúng tôi thoải mái, hài hòa hơn.
Một buổi sáng cuối tuần, ánh nắng lung linh xuyên qua những khe lá của cây đào, hai vợ chồng yên lặng ngồi uống café sau hiên nhà, tôi khẽ khàng:
– Em định sẽ xây thêm căn nhà mình cho dài và rộng ra thêm ở phía sau để làm phòng … giải trí, xem phim, mình có thể cùng nhau hát khi rảnh rỗi … như hồi xưa …
Theo dõi biểu cảm trên khuôn mặt anh, tưởng anh sẽ chống đối; nhưng không, anh cười xuề xòa:
-Nhờ có em đi làm thêm, đã giúp thu nhập của gia đình mình khá hẳn lên, nếu để dành đủ tiền, anh cũng muốn thực hiện những mộng ước của em…
Tôi tròn miệng ngạc nhiên lẫn hạnh phúc vô cùng khi nghe anh nói về tương lai:
– Thật sao!… thật là anh còn muốn hát lại sao?
– Thực sự anh chỉ muốn mình có những giờ giải trí sau khi mình dư tài chánh, dư dả thì «chơi» mới yên lòng chứ… Hồi đó em mới qua, chưa có nghề nghiệp, chưa biết lái xe, anh thì như ngồi trên đống lửa, còn em thì chỉ lo đi chơi, shopping, hát karaoke thì tương lai lấy gì sống?!
-Oh thì ra anh không phải chán ghét em, mà anh muốn «dạy» cho em biết cuộc sống phải lo tích góp trước rồi mới lo hưởng thụ sau phải không?
Anh choàng tay ôm lấy hai vai tôi, đầu kê sát vào trán tôi ngọt ngào:
– Vợ anh rất giỏi, đã thực hiện được cái ý của anh muốn rồi đó!
Khoảng cách đôi ta ngày xưa chỉ một con đường
Mà nỗi nhớ ai ơi dài vô tận
Như biển xanh có bao giờ hết mặn
Như trái tim này anh xin dành tặng riêng em
(Tình xưa-Đình Văn)
SN (Montreal, Oct’25)







