Ở Việt Nam, vào đúng 12 giờ trưa ngày Tết Đoan Ngọ (mồng 5-5 âm lịch) nhiều người dân cùng ra đường, ngửa mặt lên nhìn mặt trời. Vì theo quan niệm dân gian, làm vậy thì quanh năm mắt luôn khoẻ, sáng và không bị đau mắt đỏ. Hồi nhỏ tôi cũng có làm theo cái “lệ” này, chỉ thấy… chói. Tuy nhiên, lâu lâu thấy cuộc đời u ám quá, tôi cũng có ngước lên nhìn bầu trời trong xanh kia tìm một chút ánh sáng …

Thanh niên chạy xe ôm tử tế   

Như gần đây, Tết ta chạm ngõ nhưng không khí có vẻ ảm đạm hơn mọi năm, ngồi quán bánh canh cua ở Sài Gòn hay ngồi quán bún chả ở Hà Nội đều nghe được vài câu than trách, ngao ngán, than vãn một cái Tết nghèo… Nhưng trong những nỗi u ám đó, ráng ngước lên tìm kiếm một chút ánh sáng ấm áp được lan tỏa bởi những trái tim tử tế. Trong những lời than vãn, vẫn có:

Một cô gái ở Hà Nội viết:

«Thong dong đặt xe mà gặp được bạn trẻ sinh năm 1999 tự viết lên lưng mình những dòng này. Thật xúc động biết bao:  «Thật vui vì giữa thế giới bao la chúng ta may mắn gặp nhau. Những cuốc xe miễn phí:

  1. Người đi viện.
  2. Người không có tiền (Nhận lại lời cảm ơn).
  3. Người cùng quê (cùng huyện).
  4. Người nhiều tuổi đi làm thêm (công việc vất vả)».

Anh chàng còn để lại điện thoại để những người khó khăn có thể liên lạc. Thanh niên Nghệ Tĩnh, em bảo em thấy nhiều người khó khăn lắm chị ạ, em xót. Lúc họ trả tiền em không nhận, thì họ ngại, nên em viết thế luôn chị ạ … Việt Nam tươi đẹp là nhờ những người như em». – Facebook Xa Lan

Tô cháo ấm lòng cuối năm – Nguồn: Pham Thanh Doanh

Một anh trai Sài Gòn kể:

«Sài Gòn – Còn đó những yêu thương … Sáng sớm, điều dưỡng đi gọi từng phòng dậy, má nói thèm ăn cháo thịt bằm. Mình xuống trước cửa bệnh viện, làm ly cà phê đá, ngồi xem chỗ nào bán cháo ngon đặng mua. Thấy có quán khá đông người ăn xếp hàng mua, uống nhanh ly cà phê, vô xếp hàng. Nào là bánh canh, hủ tiếu, nui … tới lượt mình gọi cháo, dặn lấy ít vì người bệnh chưa ăn được nhiều. Cậu thanh niên tầm ba mươi mấy, nhanh tay múc cháo, bỏ hành, rắc tiêu, xong gói đưa cho mình một cách ân cần: “Cháo thịt bằm của chú, con không lấy tiền, có thiếu chú cứ ghé lấy thêm nha…”
Mình nói: “Thôi, cho anh gửi tiền, để góp chút nhỏ công em nấu…”
Hai mẹ con chủ quán đều nhất định không nhận, “Ở đây cháo thịt bằm tụi tui biếu, không lấy tiền đâu chú ơi, chú cầm lên cho người nhà ăn cho nóng”. Trời sáng sớm chớm Xuân, dòng người vẫn tấp nập, hối hả cho công việc cuối năm, nhưng đâu đó tại cái quán nhỏ ven đường, cạnh bệnh viện lại đỏ lửa, ấm lòng của người cho và nhận … Có lẽ nào, đó lại là một trong những lý do mà quán này đông khách ăn hủ tiếu, nui, bánh canh? Thôi má ăn cháo, còn tui xuống ăn bánh canh để được trả tiền và thưởng thức … Sài Gòn, sáng rằm tháng Chạp năm Quý Mão.» – Facebook Pham Thanh Doanh

Dân Nhựt Bổn “giấu tiền” – Nguồn: Japan Moments

Một người lạ chia sẻ:

Xem thêm:   "Thế hệ cợt nhả"

«Đây là một câu chuyện có thật trong lịch sử. Tại một trường trung học ở Mỹ, có một lớp học nọ với 26 em học sinh cá biệt. Những em học sinh trong lớp học này đều có tiểu sử không mấy hay ho: em thì từng tiêm chích ma túy, em thì từng vào trại cải tạo, thậm chí có một học sinh nữ mà trong một năm đã phá thai tới 3 lần…

Gia đình đều chán nản và đã buông bỏ, các thầy cô giáo trong trường thậm chí cũng coi họ là đồ bỏ đi. Tưởng chừng cuộc sống đã hết hy vọng thì một ngày kia, Phila (một cô giáo mới về trường) đã tình nguyện làm cô hướng dẫn lớp của những đứa trẻ hư hỏng này.

Khác với suy đoán của bọn trẻ, trong ngày đầu tiên nhận lớp, Phila đã không hề quát nạt hay ra oai với chúng. Trong chiếc đầm lụa màu xanh nhạt, mái tóc màu nâu hạt dẻ búi cao, Phila bước nhẹ lên bục giảng. Cô dịu dàng nhìn xuống lũ trẻ một lượt rồi cất tiếng với vẻ trầm ngâm: “Cô sẽ kể cho các em nghe về quá khứ của 3 người đàn ông khác nhau:
Người thứ nhất đã từng có những vụ bê bối về chính trị, rất tin vào y thuật của thầy cúng, ông ta từng có tới 2 tình nhân, hút thuốc nhiều và uống 8-10 ly rượu mạnh mỗi ngày.
Người thứ hai đã 2 lần bị đuổi việc, hôm nào cũng ngủ tới trưa mới dậy và tối nào cũng uống 1 lít rượu brandy. Ông ta từng hít thuốc phiện khi còn là sinh viên…
Người thứ ba là anh hùng chiến tranh của một đất nước. Ông ta ăn chay trường, không bao giờ hút thuốc và thỉnh thoảng mới uống rượu, có uống bia nhưng uống không nhiều. Thời thanh niên chưa từng làm gì phạm pháp và chưa từng có một vụ bê bối tình ái nào.
Cô hỏi cả lớp, trong 3 người, ai sau này sẽ có cống hiến nhiều nhất cho nhân loại?”

Xem thêm:   Tấn công Iran

Những đứa trẻ đồng thanh chọn người thứ ba sau khi nghe xong câu chuyện, Phila gật đầu, nói:
“Các em thân mến! Cô biết chắc là các em sẽ chọn người thứ 3 và cho rằng chỉ ông ta mới có thể cống hiến được nhiều cho nhân loại. Nhưng các em đã sai rồi đấy. 3 người này đều là những nhân vật nổi tiếng trong Thế chiến thứ 2.
Người thứ nhất là Franklin Roosevelt, tuy tàn tật nhưng ý chí kiên cường. Ông ta đã đảm nhận chức vụ Tổng thống Mỹ trong 4 nhiệm kỳ liên tiếp.
Người thứ hai là Winston Churchill, vị Thủ tướng nổi tiếng và tài ba nhất trong lịch sử nước Anh.
Còn người thứ ba là Adolf Hitler, con ác quỷ phát xít Đức đã cướp đi sinh mạng của hàng chục triệu người dân vô tội”.

Lo cho mọi người: Nhậu nhiều vợ buồn, nhậu ít bạn buồn, không nhậu công an buồn – Nguồn: Facebook

Những đứa trẻ như ngây người trước câu trả lời của Phila và dường như không thể tin nổi vào những gì chúng vừa nghe thấy.

“Các em có biết không, những điều mà cô vừa nói là quá khứ của họ, còn sự nghiệp sau này của họ, là những việc mà họ đã làm sau khi đã thoát ra khỏi cái quá khứ đó. Các em cũng có thể như họ, vì cuộc sống của các em chỉ mới bắt đầu. Vinh quang và tủi nhục trong quá khứ chỉ đại diện cho quá khứ, còn cái thực sự đại diện cho cuộc đời một con người chính là những việc làm ở hiện tại và tương lai. Hãy bước ra từ bóng tối của quá khứ, bắt đầu làm lại từ hôm nay, cố gắng làm những việc mà các em muốn làm, và cô tin các em sẽ trở thành những người xuất chúng…” – Phila vừa nói vừa nhìn lũ trẻ với ánh mắt đầy hy vọng.

Xem thêm:   Một ngày thường...

Chắc chắn những lời động viên của cô giáo ấy đã có tác dụng, rất nhiều học sinh trong lớp cá biệt đó đã trở thành những người thành đạt trong cuộc sống. Có người trở thành bác sĩ tâm lý, có người trở thành quan tòa, có người lại trở thành nhà du hành vũ trụ. Và trong số đó phải kể đến Robert Harrison, cậu học sinh học lực thấp nhất và quậy phá nhất lớp – đã trở thành Robert Harrison (Giám đốc tài chính phố Wall).

Ý nghĩa của câu chuyện ở đây là bạn hãy đừng bao giờ ngừng hy vọng, ngừng yêu thương, ngừng cố gắng bởi hôm qua chỉ là quá khứ, ngày mai là một điều bí mật, còn ngày hôm nay là một món quà. Và đó là lý do sao nó được gọi là “The Present” (hiện tại/món quà).

Hãy hướng về phía mặt trời và bạn sẽ không bao giờ nhìn thấy bóng tối, chỉ thấy chói …

DU