Mỗi lần tôi ngồi vào bàn học là tiếng dập dình của chiếc ghế đong đưa ở tầng trên lầu, vang lên đều đặn, tôi thấy thật khó tập trung. Hình như giờ tôi học bài trùng với giờ ông Steve xem TV hay sao đó, mà cứ mỗi lần tôi học bài là y như rằng tiếng ghế lại kẽo kẹt, còn trước đó thì không nghe gì cả!
Nhà ba mẹ tôi ở tầng dưới, cho thuê tầng trên lầu, gần khu Phước Lộc Thọ, thành phố Westminster, thuộc quận Cam, tiểu bang California, Hoa Kỳ, nơi đây là mạch sống, là trái tim của Little Saigon nên rất đắc địa, ai mà bỏ đi là có người vô thuê ngay, nên ba mẹ tôi chọn lựa khách theo ý mình một cách dễ dàng.
Nghe mẹ kể là hôm đó ông David đến gặp mẹ mướn nhà và ký bail, ông này cao ráo, to con, khoảng 60 tuổi, làm cho chính phủ, ông đưa cho mẹ xem giấy tờ ông đi làm ở đâu, lương hướng, hồi trước tới giờ có nhà ở, bây giờ ông bán nhà vì không muốn nhức đầu phải cắt cỏ, sửa chữa, trả taxes… Ông chỉ muốn đi ở mướn, một thời gian chỗ này, rồi sau này qua chỗ khác cho vui khi về cuối đời, khỏe thân.
Khu Phước Lộc Thọ là nơi ông thích nhất vì phía sau của khu sầm uất này là nơi nhà ở rất yên tĩnh, mọi người lại lịch sự nên ông thích lắm, tiền có hơi cao hơn chỗ khác, nhưng đối với ông không thành vấn đề; ông nói với mẹ là ông sẽ ở với một người bạn nữa, hai ông sẽ chia mọi chi phí với nhau.
Ngày David và Steve dọn vô, tôi đi học, chỉ có ba mẹ ở nhà thôi, hai ông bà lớn tuổi nên cũng không giúp gì được cho hai ông trong việc dọn nhà, đồ đạc cũng không nhiều, nên hai ông này chỉ có một chuyến xe nhỏ chở đồ đạc là xong tất cả.
Mẹ kể lại chỉ có David khiêng đồ giúp những người dọn nhà, còn Steve dáng người nặng nề, bụng phệ, chỉ lên lầu thôi đã thấy mệt rồi, chứ đừng nói đến việc khiêng vác!
Một tháng trôi qua sau ngày có người mướn nhà, chúng tôi thấy lạ, vì ở tầng trệt mà không bao giờ nghe một tiếng động nào cả từ trên lầu ngay cả ngày cuối tuần, tôi hỏi mẹ:
– Mẹ có bao giờ nghe tiếng chân hay tiếng nói từ trên lầu vọng xuống không? Con thấy lạ quá, hai ông này người cũng to lớn, mà… sao đi nhẹ ghê!
– Ừ nhỉ, mẹ cũng chả thấy ồn ào gì cả, ban ngày thì chắc hai ông đi làm từ sáng, chỉ có buổi tối mới về nhà thôi, mà cũng không nghe tiếng bước chân, nhưng có nghe tiếng cửa đóng và khóa.
Ba tôi chen vào:
– Chắc hai ông này có trải thảm, hay họ sợ làm phiền mình nên không dám đi mạnh? Có thể sàn mình mới làm lại nên cách âm!…
– Nếu nói là sàn mình cách âm thì tại sao người mướn trước, mình cũng nghe tiếng bước chân của họ?
– Tại vì họ không để thảm đó mẹ, với lại họ có một người con trai tuổi nhỏ nên dĩ nhiên là làm nhiều tiếng động rồi.
Để cho mẹ và tôi không cãi qua lại nữa, ba tôi chấm dứt:
-… Thôi… Để đầu tháng sau, tôi sẽ lên lấy check, nhân tiện để ý xem cách họ làm sao mà không gây tiếng động!

Bảo Huân
-oOo-
Vừa đi học về, định bước vào nhà, tôi gặp một ông chừng 61, 62 tuổi, bước ra từ xe taxi, dáng người mập mạp, tướng đi phục phịch, đi cùng hướng về nhà với tôi, cả hai chúng tôi cùng bước lên những bậc tam cấp để vào nhà. Tôi đoán là một trong hai ông mướn tầng trên lầu, tôi nhoẻn cười chào:
– Chào chú… cháu hân hạnh được làm quen chú, cháu là con gái của ba mẹ ở tầng dưới nhà…
– Oh vậy à, hân hạnh được biết cô… Chúng tôi mới dọn vô tháng vừa qua…
– Chú có thích nơi này không ạ?
– Rất thích!… yên lặng nhưng lại rất gần gũi với mọi dịch vụ… À tôi tên là Steve…
– Còn cháu tên là Mây.
Những bước chân của Steve rất khập khiễng và nặng nhọc, mặt ông bỗng nhiên nhăn nhó, mồ hôi tươm ra đầy trán, tôi vội vàng lại gần để giúp ông ngồi xuống ngay bậc tam cấp để nghỉ, ông thở khó khăn, vừa nói vừa ra dấu:
– Lấy… lấy thuốc trong… túi áo…
Tôi vội vàng vứt cái cặp ngay xuống đất, để rảnh tay lục túi áo phía trước xem có thuốc không, ông lắc lắc đầu, nói trong hơi thở:
– Thuốc… bên trong áo…
Tôi lại lục lọi một hồi bên trong áo một cách khó khăn, vì khi ông ngồi xuống bệ thềm, ve áo bị ông đè xuống dưới nên muốn mở áo để lấy thuốc, phải kéo mãi cái mép áo mới rơi ra được. Tìm ra chai thuốc, tôi lính quýnh mở nắp, làm đổ hết xuống sàn gạch, ông lắp bắp:
– Nước… trong…túi…
Tôi lại vội vã lục, vừa lục vừa nhìn mặt ông vì thấy hai mắt ông nhắm chặt, mồ hôi vã như tắm, hơi thở lại đứt quãng, tôi sợ ông bị gì, nên luôn miệng hỏi:
– Chú ơi, cháu gọi ambulance nhé?
Ông xua tay, lắc đầu, cố gắng nói một cách mệt nhọc:
– Không! Không!… Đừng gọi… đừng…
– Nhưng chú có sao không? Có thở được không?
– Nước… Thuốc…
Không chậm trễ, tôi nhấc đầu ông lên, bỏ vào miệng ông hai viên thuốc và cho ông uống nước.
Viên thuốc vừa trôi qua cổ thì ngay lập tức, như có phép màu, ông trở lại bình thường như không có chuyện gì xảy ra! Vừa lau trán, ông kể cho tôi nghe:
– Tôi mới ra khỏi viện hôm nay, đã ở đó cả tháng rồi… nên không muốn quay trở lại đó nữa đâu, chết tôi cũng bằng lòng! Cám ơn cháu nhiều lắm đã giúp tôi tìm thuốc, tìm nước cho tôi uống, nhờ những viên thuốc thần thánh này, làm nở đường dẫn máu ra thì máu mới chạy vào tim, óc cho tôi sống, tôi bị bệnh tiểu đường type 2, rất nặng, đang được bệnh viện theo dõi, tôi chỉ ngồi thôi, chứ đi thật khó khăn…
– Rồi sao ông có thể đi làm được mỗi sáng?
– Chỉ có mình David đi làm thôi, còn tôi… ở nhà, tôi đi nhà thương thì có… Những lần cô thấy cả nhà yên lặng là tôi ở nhà thương đó, tôi ở đó nhiều hơn ở nhà!
– Vậy à, hèn chi cháu chả bao giờ nghe tiếng động của hai chú trên lầu.
– Mỗi lần tôi ở nhà thương là David cũng vào trông nom tôi, ông ấy thật dễ thương, tốt lắm… Chúng tôi ở với nhau đã 34 năm rồi …
Tôi nói một cách ngây thơ:
– Hai chú ở chung với nhau… 34 năm?? Thật là một tình bạn đẹp!
– Thật ra mà nói, chúng tôi là… những người đồng tính LGBTQ… Tôi không có chút xấu hổ gì để mà giấu nữa vì thời đại chúng ta bây giờ đều rất cởi mở mà phải không? Tôi chỉ lo một điều….
Tôi quay lại nhìn thẳng vào đôi mắt Steve, ánh mắt mỏi mệt, đầy ngập nước long lanh, rồi nước mắt tuôn rơi, tôi ngại ngùng:
– Chú ơi, chú nhiều cảm xúc quá… chú có muốn lên lầu nằm nghỉ không? Cháu đỡ chú lên nhé!
– Không, không! Tôi muốn ngồi đây cho mát, để tôi nói chuyện với cô một chút… Cô có bận gì không?
– Dạ không, chú cứ nói đi, cháu sợ ngồi đây gió quá sẽ làm chú lạnh, bệnh thêm!
Steve nhìn xa xăm như đang nhớ về cuộc đời đầy sóng gió một thời của ông, rồi chậm rãi kể
– Cách đây gần 47 năm, khi tôi mới 13 tuổi, tôi khám phá mình không phải là thằng con trai bình thường như những đứa trẻ khác, tôi chỉ cắm đầu vào học, không ra ngoài chơi, không muốn cả đến nhà bạn chơi, tôi sợ chúng nó phát hiện ra tôi không giống chúng nó, sẽ cười nhạo thì làm sao tôi sống nổi, nên cứ đi học về là trốn trong phòng; gia đình tôi có hai anh em, ba mẹ tôi cả ngày cãi nhau, không ai để ý đến các con, chúng tôi cứ lớn lên như những cây sậy tự nhiên trong rừng, em gái tôi sau này lấy được người chồng tốt, chả ai biết tôi là thằng con trai không bình thường cả. Ba mẹ tôi sau đó ly dị, tôi lại càng sống cô độc trong cái vỏ ốc buồn xám ngoét, đã mấy lần tôi định quyên sinh mà cả nhà chả ai hay!
Cứ vật vờ không mục đích, cho đến năm 18 tuổi, năm mà gia đình của David dọn đến ở cùng xóm, hắn cũng thế, cũng trốn ở nhà, mà còn tệ hơn tôi, là hắn thích để tóc dài và rất hay mắc cỡ, lúc nào cũng mút ngón tay cho dù đã lớn; chúng tôi học cùng trường đại học, cái nhìn đầu tiên là tôi biết ngay hắn cũng là LGBTQ như tôi.
Thế rồi duyên đưa đẩy, chúng tôi yêu nhau trong vụng trộm, cả hai chúng tôi rất hạnh phúc và yêu đời, cuộc sống lúc đó không còn nhàm chán nữa, chúng tôi sống vì nhau, quấn lấy nhau ngày đêm như hai con sam, nhưng bề ngoài là hai thằng con trai, nên không ai phát hiện ra cả.
David học đại học về hành chánh, tôi học về luật, chúng tôi học rất giỏi, động viên nhau, chúng tôi ra trường với điểm số lớn.
Một ngày David qua nhà tôi chơi, thấy trong nhà không có ai cả, chúng tôi đã ôm hôn nhau ngoài phòng khách, không ngờ là cái camera mẹ tôi để ở góc tủ quay hết mà tôi không biết, mẹ sợ trộm nên đã gắn camera giấu trong góc kẹt, đến chiều mẹ đi làm về mở ra xem thì thấy cảnh hai đứa chúng tôi như vậy, mẹ mới biết tôi là người đồng tính. Vào thời đó thì gia đình nào có con như thế là một điều xấu hổ, mẹ đã lôi tôi ra đánh cho tôi một trận, thấu trời xanh, cho đó là một bệnh mà tôi bị lây của những đứa hư hỏng, rồi bắt tôi phải sửa lại bản thân mình…
Không cho tôi tiếp xúc với David nữa, nhưng gia đình bên David thì lại chấp nhận con trai mình như thế, họ bằng lòng sống với thực tế như vậy.
Mẹ đuổi tôi ra khỏi nhà từ đó, tôi đã học xong đại học, đã 26 tuổi, tôi đã ra đi làm rồi, nên việc mẹ tôi từ bỏ không làm tôi đau khổ lắm.
David yêu tôi, theo tôi từ đó, từ khi chúng tôi 26 cho đến hôm nay, 60 tuổi, đã 34 năm trôi qua, tôi chưa từng bao giờ trở về thăm mẹ. Đã bao lần tôi phone về, mẹ chỉ chửi mắng tôi xối xả không thương tiếc, mẹ còn nói sẽ không bao giờ nhìn lại tôi nếu tôi không từ bỏ cái hình hài ghê tởm ấy đi!
Nhưng đâu phải tôi muốn thế mà chính là ông Trời đã sanh ra tôi như vậy!
Mẹ đã nguyền rủa tôi, nói sẽ mãi mãi không muốn nhìn thấy tôi cho đến ngày mẹ mất!
Tôi muốn tìm lại em gái, cũng không sao tìm ra, không biết cô ta có còn ở Mỹ hay đã theo chồng về Spain.
-oOo-
Mùa thu tới khi trời bắt đầu gió lạnh, cây cối đổi màu đỏ vàng, tôi nghe tiếng chân Steve lết trên sàn nhà nặng trịch, nhưng mỗi lần nghe thấy tiếng động trên lầu, tôi thấy vui vui, nghĩ cả hai ông đều mạnh khỏe, ở nhà, không ai bị vào nhà thương cả, rồi nghe tiếng dập dình hạnh phúc của chiếc ghế mây, biết có người đang ngồi đong đưa trước TV.
Tôi tập quen với tiếng động của chiếc ghế ấy mà không còn thấy phiền hà gì nữa.
Mỗi tối đi học về trễ, nhìn lên lầu chiếc đèn ngay góc nhà, hắt ra màu vàng thật ấm cúng, một thứ tình cảm lạ lùng len lén trong tâm hồn, tôi thấy thương hai ông, cảm phục mối tình họ gắn bó keo sơn từ 34 năm nay, sướng khổ, bệnh hoạn cùng nhau trải qua chứ không phải như người ta thường nói là cuộc tình của những người đồng tính thường chóng vánh, chỉ sống chơi cho vui vài năm tháng rồi chán, bỏ nhau.
Steve thích trồng cây cảnh, ông trồng một vài cây xương rồng trong nhà, lên hoa đỏ thật dễ thương; còn David thích làm bếp, nhất là món cá salmon với cà chua và nấm, buổi tối David hay làm cho mỗi người một ly trà tisane chanh gừng khi xem tv, cả hai rất ít nói, sống thật chan hòa.
-oOo-
Sau một tuần gia đình chúng tôi đi nghỉ hè từ vùng biển về, từ đàng xa đã thấy xe cảnh sát, xe ambulance, xe chữa lửa, chớp nháy đèn, họ chặn từ đầu đường Magnolia cho xuống tuốt phía dưới, chúng tôi phải ngừng taxi ở đó, đưa ID cho cảnh sát coi để biết là nhà chúng tôi trong khu này để được vô.
Người cảnh sát khi đọc đến dòng địa chỉ thì mở mắt thật lớn, gọi người chỉ huy ra nhỏ to một hồi, rồi họ chụm đầu vào nhau nói chuyện… Một lát, mời chúng tôi vào một chỗ vắng:
– Ông bà hãy bình tĩnh nhé!… Chúng tôi báo cho ông bà biết là nhà ông bà có người … chết!
Ba mẹ tôi trợn mắt ngạc nhiên, như không tin vào tai mình, ba tôi nắm chặt cái thành xe cảnh sát cho vững, lắp bắp:
– Ông nói sao? Nhà tôi… có người chết?… Là ai?… Hồi nào?… tại…sao?
– Ông bà có nhà cho mướn trên lầu phải không?
– Phải rồi!…Ai là người chết?
– Steve!
– …Hồi nào?
– Cách đây hai ngày!
– Bây giờ mới phát hiện à…Tại sao không có ai ở nhà canh ông ta hay sao?
– Trong lúc David, bạn ông ta đi vắng khoảng chừng hai ngày.
– Sao không gọi ai đến canh trong lúc đó?
– Chúng tôi đang điều tra vụ này… Nhưng chắc ông bà sẽ ngồi ở lại đây cho đến khi nào chúng tôi xong thì ông bà mới vào nhà được.
– …Ok….
Chúng tôi thẫn thờ nhìn nhau, mặt mẹ tái nhợt, đôi mắt chợt đỏ au như một tuần không ngủ, còn tôi không chịu nổi cú shock, dựa đầu vào vai mẹ tức tưởi khóc, thương cho số phận của Steve, ông ra đi hưởng dương 60 tuổi!!
-oOo-
Cảnh sát cho chúng tôi biết khi David vừa rời đi, tối hôm đó Steve bị stroke trong lúc ngồi đong đưa xem TV ở chiếc ghế mây, ông ra đi trong cơn ngủ gà gật, rất nhẹ nhàng, không đau đớn…Mọi người cho đây là sự giải thoát khỏi bệnh tật của Steve.
Khi David về đã thấy Steve nằm yên trên ghế, hai tay thõng xuống, đầu ngoẹo sang một bên.
David tiếp tục ở lại tầng trên thêm một năm nữa, lặng lẽ, mỗi sáng đi làm, nhìn dáng vẻ của ông rất bình thường, nhưng trong tâm hồn chắc rạn vỡ với bao kỷ niệm của người mình từng gắn bó yêu thương từ thuở nhỏ; ông ráng tìm cha mẹ và em gái của Steve nhưng vẫn không tìm ra tông tích, mặc dù có nhờ cả cảnh sát, thám tử tư…
Hết bail, David giã từ gia đình tôi:
– Tôi không thể nào chịu đựng nổi, mỗi tối ngồi trước TV, tôi đều chảy nước mắt, nhớ bóng dáng Steve ngồi đong đưa ở chiếc ghế bên cạnh, có lúc tôi tự nói chuyện mà tưởng là có hắn ngồi đó, khi quay lại thì chẳng thấy ai hết!… Lỗi tại tôi, tôi vô cùng hối hận, hãy cho tôi “đi theo” hắn… đừng để tôi bị dằn vặt thế này suốt cuộc đời còn lại!
Từ ngày David ra đi, tầng trên lầu vẫn bỏ trống, ba mẹ chờ người khách mới, tôi vẫn học bài như thường lệ….
Nhưng một buổi tối, cả khu vườn sau không có ánh trăng, gió vần vũ thổi, lá cây rơi xào xạc, những cành cây khô lắc rắc rơi, ba mẹ tôi đã vào phòng ngủ, chỉ một mình tôi ngồi học bài.
Chợt tiếng… dập dình của chiếc ghế mây quen thuộc đâu đây lúc mờ lúc rõ ở tầng trên…
SN – Montreal, Oct’25
(Kể lại câu chuyện có thật của anh Ba H)








