Chắc bà con mình ai cũng biết cái máy đo điện tâm đồ. Nhứt là ai lỡ bị bịnh đau tim! Trên màn hình, nó vẽ một cái đồ thị, có những lằn nhảy lên, rồi tuột xuống liên tục. Nó cho biết là tim mình còn đập, là mình còn sống.

Tim còn đập ắt phải còn yêu! Chính vì vậy mấy họa sĩ mới vẽ trái tim yêu tựa máu đào. Dẫu ai cũng biết: “Ðường vào tình yêu có trăm lần vui có vạn lần buồn”.

Còn nếu cái lằn của đồ thị đó nó chạy ngang phè, máy kêu tít tít làm bác sĩ chạy quýnh đít, là trái tim hết đập, là mình ngỏm! Ngỏm tất hết yêu; vì có muốn, xụi lơ rồi thì yêu cũng hổng có được!

Cái “tình yêu đồ” cũng giống hịt cái “điện tâm đồ”. Tình yêu đồ cứ chạy ngang phè; tim còn đập, còn sống mà đã hết yêu em rồi… thì nói thiệt nhe, thà chết sướng hơn!

Còn đứa nào bị em đã hết yêu, đá vô đít một cái đau quá là họa sĩ nhà ta đau đớn, vẽ trái tim có mũi tên xuyên qua cái rẹt! Máu nhểu ròng ròng! Ðau lắm nha nhưng chưa có chết!

o O o

Biết rằng yêu là khổ mà không yêu là lỗ. Tui thà chịu khổ chớ không chịu lỗ. Bởi đời người năm tháng, nếu không có tình yêu, tình dục, tù tí để cùng sản xuất “bé bi” thì Thượng đế lấy xương sườn của Adam để tạo ra Eve làm cái giống gì? Thượng đế gởi một cái tin nhắn, trả lời tui như thế này: “Ta tạo ra người nữ để ngươi kính cẩn gọi là vợ, để nhà ngươi biết thế nào là hạnh phúc lúc còn sống độc thân”.

Nghe ông Trời hù như vậy; nhưng tui vẫn ngoan cố, tính yên bề gia thất, đi cưới vợ cho rồi đời son trẻ. Mấy thằng bạn tui có vợ con đùm đề, nghe tin dữ, đều xúm vô cản: “Làm cánh bướm vườn xuân, cứ bay hết bông nầy hoa nọ; thụ phấn xong rồi bay luôn là khỏe! Khỏi trách nhiệm “child support” (nuôi vợ, nuôi con gì ráo). Chớ đừng có ngu như tụi tao, đút đầu vô rồi là hổng còn lỗ chó để chui ra”.

o O o

Lễ Tình yêu, Valentine’s Day, Chủ Nhựt, ngày 14, tháng Hai vừa qua, toàn thủ phủ Melbourne, tiểu bang Victoria, Úc Châu bị ngoại bất nhập, nội bất xuất, bị cô lập 5 ngày vì con COVID-19.

Xem thêm:   Chủ tiệm nước

Hổng có ai kêu tui đó, nên tui một mình ngồi buồn, trầm ngâm bên ly rượu đỏ, tui mới lờ mờ hiểu và phát hiện ra rằng: Mấy thằng bạn muốn tui tử thủ, muốn tui độc thân là vì tụi nó; chớ hổng phải thương tưởng, lo lắng gì cho tui đâu! Nó muốn tui lúc nào cũng rảnh, cũng sẵn sàng, cũng “stand back” và “stand by” (lui lại và chờ). Nghĩa là không có vợ con đeo theo, vướng bận tay chân là tui trực chiến 24/7. Tui sẵn sàng hành quân ra quán nhậu khi nghe tụi nó hú. Vì lúc buồn bực do mới gây lộn một trận tưng bừng với em yêu, ông pháo qua bà nã lại, tụi nó móc mobile phone, gọi tui đi nhậu… là bất cứ lúc nào – sáng, trưa, chiều, tối – kể cả nửa khuya về sáng, thiên hạ đang chỏng cẳng ngáy khò khò tui cũng đều “có mặt” hết ráo!

Thú thiệt với bà con, khoái đi nhậu không đồng nghĩa tui là một thằng nát rượu. Tui khoái đi nhậu vì hai lẽ: một là, một mình một thân; tối ngày chỉ nói chuyện với bốn bức tường được đứa bạn nào hú đi nhậu thì thiệt, tui mừng hết lớn. Hai là: không giống mấy anh Mỹ, nhậu phải chia, Úc vẫn còn thói nhậu theo lối Việt Nam mình, ai mời phải móc túi ra mà trả hết. Vậy là để tiết kiệm tiền, nhiều lắm chớ bộ, tui cứ chờ tụi nó kêu. Bằng hổng có ai kêu thì tui rót rượu “cơ hữu” ra, ngồi nhắm nháp một mình; nhứt quyết không gọi ai hết ráo. Chính tui chơi láu cá như vậy nên mấy thằng bạn nhậu đặt cho tui cái nickname là “Trùm Sò”.

Tuy nhiên, dẫu biết tui kẹo kéo, rít, rứt hổng ra như vậy nhưng tiếc tiền hổng gọi tui thì tụi nó biết gọi cho ai? Vì ở Úc nầy, tiền đô đâu phải mọc trên cây, cần xài cứ ra mà lặt? Ai cũng phải cày sâu cuốc bẫm, đổ mồ hôi sôi nước mắt mới có. Cuối cùng muốn xả hơi cuối tuần vì cày mệt quá muốn kêu ai nhậu chơi mà người nào cũng “Sorry nha! Bả hổng cho tui đi” thì còn nỗi thất vọng nào hơn?

Xem thêm:   Đầu dê; thịt chó?

Té ra hai cái lỗ tai tui là cái thùng rác để tụi nó quăng vào đó toàn là rác rưởi của tình ta. Nhưng tui không có “ke” vì thương vụ cho mướn lỗ tai nầy làm ăn cũng khấm khá. Tuần nào cũng có mối hết trơn hè. Và thế là tui cứ độc thân tại chỗ!

Nên mỗi năm, nhân Valentine’s Day, ngày Tình yêu, mấy chiến hữu của tui xúm lại một đám, nâng ly, chúc mừng tui rôm rả: “Lễ Ðộc lập vui nhé”. “Happy Independence Day”, “Keep going!” nhe!

Bảo Huân

o O o

Cuối tuần rồi, thằng Tom làm chung sở, nó rủ tui đi nhậu. Nó tên Tom nhưng không phải Úc đâu mà là Mít mình. Hồi xưa bên nhà nó tên là Tép. Qua đây nó đổi thành Tom (đọc là Tôm) ngon hơn vì con tôm lớn hơn con tép.

Tom quên mua quà kỷ niệm 5 năm tình lận đận, lại đúng vào ngày Valentine’s nữa nên “honey” của nó giận dỗi, đi lên đá con mèo một cái, kêu meo meo; đi xuống đá con chó một cái, kêu gâu gâu! Chịu hết xiết, Tom hỏi: “Honey! Cần bao nhiêu để mua quà?”. Honey đưa tờ giấy “ó đơ” (order), trên đó em phun châu nhả ngọc như vầy: 500 đô để em mua cái xì cớt (skirt), nó giảm giá 50% off rồi đó. Hạn chót là Chúa Nhựt nầy nè!”.

“Eo ơi! Chỉ có một miếng vải để che cái “tam giác” phì nhiêu của em khỏi bị mưa rơi, gió cuốn, mà tốn tới 500 đô! Hết một tuần lương sau thuế của tui rồi. Nếu số tiền đó dành cho hai anh em mình đi nhậu, tới mút chỉ cà tha, mút mùa lệ thủy ít nhứt là cũng được tới 5 lần chớ bộ”. “Tiền chớ đâu phải là giấy vàng bạc. Và tui đâu phải là cái máy in tiền của chánh phủ Úc! Cần cứ việc in ra mà xài! Thế nên tức quá tui vọt, tui gọi bạn hiền mình đối ẩm để bớt sầu tình”.

Tui cũng giả lả, nói cám ơn, rồi bảo: “Bấy lâu nay thấy hai ông bà cũng hạnh phúc! Mấy lần tới chơi, tui thấy chị ấy cũng tiếp đón niềm nở. Ðồ ăn còn dư trong tủ lạnh, thay vì vụt thùng rác, chị ấy đều mang ra thết đãi tui hết ráo mà”.

Xem thêm:   Kế Sách

Thì anh bạn lắc đầu: “Ôi, ông chỉ thấy mặt hồ yên tĩnh chớ đâu biết dưới đáy là biết bao cơn sóng ngầm dữ dội. Ông về rồi là tui nghe “honey” chì chiết nhức đến nhừ cả xương “ức” luôn”: “Sao tối ngày cứ tụ bè tụ đảng ăn nhậu hoài vậy cha nội? Chén không rửa; quần áo không giặt. Ngay cả cây đinh treo hình cưới đôi ta lên cũng không thèm đóng. Làm biếng nhớt thây chỉ có cái nhậu là siêng thôi!”.

Tui nghe, hổng lẽ xúi nó bỏ con chằn lửa này cho rồi! Mà xúi chưa chắc nó nghe, vì bên Úc này đàn bà, con gái hiếm, quý lắm! Bỏ con này chưa chắc kiếm được con khác, ngoại trừ phải bay về Việt Nam hoặc đi Philippines mới có. Nên tui an ủi Tom rằng: “Chén bát úp trong chạn đôi khi còn kêu rổn rảng vì… động đất, huống chi là chuyện vợ chồng ăn đời ở kiếp với nhau chớ! Thôi bỏ đi Tám!”

o O o

Tóm lại, thấy mấy thằng bạn Mít của tui chỉ có một con vợ thôi mà đứa nào cũng khổ quá xá! Cũng đầu bù tóc rối. Ngày cày không đủ; tối ngủ phải cày thêm nên ngẫm thân mình không có vợ, lòng sung sướng biết bao. Ngu gì mà ách giữa đàng lại mang vào cổ!

Rồi tui xin cám ơn cái chánh phủ Úc này đã nghĩ hết cách để cứu bọn đàn ông con trai chúng tôi khỏi một kiếp trâu cày bằng cách cấm đa thê, nhiều vợ. Một con nuôi muốn lòi con mắt! Nhiều con chắc tui chết!

Nhưng ngạc nhiên thay mấy ông giáo sĩ đạo Ða thê (Polygamy) cứ kêu gào thảm thiết: “Chánh phủ ơi! Cho tín đồ của tụi tui cưới thêm vài con vợ bé nữa đi. Theo giáo luật là tụi tui được quyền có tới bốn con vợ lận mà”.

Chánh phủ Úc trả lời là: “Ðúng! Theo giáo luật đạo Polygamy là mấy chú được quyền có tới bốn vợ. Nhưng làm sao mấy chú mày nuôi nổi?”.

“À! Cái vụ nầy là nhiệm vụ của Sở An sinh Xã hội! (Centrelink)”.

ĐXT