Nhà thơ Thanh Tâm Tuyền qua đời tháng 3-2006, tại thành phố Saint Paul, Minnesota, Hoa Kỳ. Tưởng nhớ người thi sĩ của chúng ta (lời của Thảo Trường) nay xin đăng lại một vài bài thơ của ông dịch từ thơ của các tác giả Mỹ, Pháp, Tây Ban Nha… SAO KHUÊ
ANTONIO MACHADO (1875-1939)
ca khúc
Mùa xuân trở lại
Chẳng một ai hay.
Kề bên đồi hoa,
Biển thầm thì sóng.
Bầy ong mật tình
Dính đầm muối cát.
Ðêm Castillana
Khúc hát dâng lời
Ồ, nên nín lặng.
RAFAEL ALBERTI
ca khúc của một người chưa một lần về thăm granada
Tặng F. Garcia Lorca
Cách biển cách đồng và cách núi
Ðầu xanh bạc trắng mấy phương trời
Ta chưa bao giờ về Granada
Tóc bạc, tuổi thanh xuân mất dạng
Mong sao tìm gặp lối mòn xưa
Ta chưa bao giờ thăm Granada
Ðưa ta một cành cây sáng biếc
Lỏng cương ruổi ngựa vượt dặm trường
Ta chưa bao giờ ghé đến Granada
Kẻ nào trấn giữ lũy thành cổ?
Kẻ nào khuấy đục bầu trời trong?
Ta chưa bao giờ về Granada
Kẻ nào đang chiếm cứ vườn tược?
Át tiếng reo vui của nước nguồn?
Ta chưa bao giờ thăm Granada
Hãy về, người chưa biết Granada
Về xem máu chảy, máu gọi ta
Ta chưa bao giờ ghé đến Granada
Máu chảy máu anh em quyến thuộc
Máu trên cành sim, trong giếng làng
Ta chưa bao giờ về Granada
Máu bạn thâm tình trên cành lá
Máu loang thẫm dòng Darro, dòng Genil
Ta chưa bao giờ thăm Granada
Chấp pháo đài cao, thừa dũng cảm
Vượt biển, vượt đồng, vượt núi non
Hãy về. Cùng ta ghé đến Granada.
JACQUES PRÉVERT
barbara
Nhớ chăng Barbara
Hôm ấy mưa rơi hoài xuống Brest
Và em bước đi vui tươi
Rực rỡ hân hoan ướt xối
Dưới trời mưa
Nhớ chăng Barbara
Mưa rơi hoài xuống Brest
Tôi gặp em ở phố Xiêm
Em mỉm cười
Và tôi cũng mỉm cười
Nhớ chăng Barbara
Em người tôi không quen biết
Em cũng chẳng hề quen biết tôi
Nhớ chăng
Nhớ chăng em hôm ấy
Dù thế nào cũng đừng quên
Người đàn ông trú trong vòm cổng lớn
Chàng kêu tên em
Barbara
Và em chạy đến dưới trời mưa
Ướt xối hân hoan rực rỡ
Và em ngã vào tay chàng
Nhớ chăng phút ấy Barbara
Ðừng giận vì tôi gọi em thân mật
Tôi gọi bằng em tất cả những người tôi yêu mến
Ngay với những người chỉ gặp một lần
Tôi gọi bằng anh em những người nào thương nhau
Ngay với những người không bao giờ quen
Nhớ chăng Barbara
Ðừng khi nào quên
Trận mưa hiền lành hạnh phúc ấy
Trên khuôn mặt sung sướng của em
Trên thành phố sung sướng ấy
Trận mưa trên mặt biển
Trên công xưởng
Trên con tàu ngoài đảo Ouessat
Barbara ơi
Thật là chó đẻ Chiến tranh
Em bây giờ ra sao
Dưới trận mưa những sắt
Những lửa những thép những máu
Và người từng ôm em trong tay
Âu yếm
Chàng đã chết biệt tích hay còn sống
Barbara ơi
Mưa rơi hoài xuống Brest
Nhớ ngày nào
Nhưng không còn mưa buổi cũ tất cả bị chôn vùi
Nay trận mưa tang tóc đớn đau thê thảm
Nhưng cũng không còn là cơn giông
Những sắt những thép những máu
Chỉ là những đám mây
Vỡ ra như chó chết
Những con chó biến đi
Trôi theo dòng nước Brest
Và thối rữa nơi phương xa
Rất xa rất xa Brest
Rồi chẳng còn gì.
LANGSTON HUGHES
nostalgic blues
Cầu xe hỏa là
Ðiệu hát buồn trên không
Cầu xe hỏa là
Ðiệu hát buồn trên không
Mỗi lần chuyến tàu qua
Tôi thèm rời chỗ khác
Tôi đi xuống phía ga
Trái tim ngậm trong miệng
Tôi đi xuống phía ga
Trái tim ngậm trong miệng
Tìm xe còn đỗ bến
Ðưa tôi về miền Nam
Ðiệu Blues buồn não nuột
Thượng đế ơi! khủng khiếp
Ðiệu Blues buồn não nuột
Thượng đế ơi! khủng khiếp
Ðể ngăn mình khỏi khóc
Con há miệng cười