Thơ của những ngày tháng cũ luôn ghi khắc nhiều kỷ niệm mang vẻ đẹp huyền ảo đồng thời gợi lên niềm nhớ tiếc. Đó có thể là thuở ta làm thơ yêu em khi hoa cúc vàng nở bên bờ giậu và dòng sông cùng nhịp cầu thao thức. Cũng có thể là lúc ta yêu hoa hoàng lan chải tóc mái hiên tây và ai đó đã nắm lấy đôi ta hơ lên ngọn lửa mùa đông cho ngày trở thành niềm tiếc nhớ. Vậy chứ sao, như thuở ta giã biệt ánh hoàng hôn trong mắt em đi về phía không đèn và về lại con đường đi bên nhau với trăng gió và hương hoa. Ôi vậy mà chìm trong bóng tối ngục tù của số kiếp riêng, có người vẫn đợi một ánh dương lên. Đây mời anh chị đọc lại thơ Trần Dạ Từ, Hoàng Trúc Ly, Đinh Hùng-Nguyễn Hiền và thầy Tuệ Sỹ để lắng nghe thời gian trôi. SAO KHUÊ
TUỆ SỸ
tôi vẫn đợi
Tôi vẫn đợi những đêm xanh khắc khoải
Màu xanh xao trong tiếng khóc ven rừng
Trong bóng tối hận thù tha thiết mãi
Một vì sao bên khoé miệng rưng rưng
Tôi vẫn đợi những đêm đen lặng gió
Màu đen huyền ánh mắt tự ngàn xưa
Nhìn hun hút cho dài thêm lịch sử
Dài con sông tràn máu lệ quê cha
Tôi vẫn đợi suốt đời quên sóng vỗ
Quên những người xuôi ngược Thái Bình Dương
Người ở lại với bàn tay bạo chúa
Cọng lau gầy trĩu nặng ánh tà dương.
Rồi trước mắt ngục tù thân bé bỏng
Ngón tay nào gõ nhịp xuống tường rêu
Rồi khép lại hàng mi về Cõi Mộng
Như sương mai như bóng chớp mây chiều.
TRẦN DẠ TỪ
thủa làm thơ
yêu em
Thủa làm thơ yêu em
Trời mưa chưa ướt áo
Hoa cúc vàng chân thềm
Gió mây lưng bờ giậu
Chiều sương đầy bốn phía
Lòng anh mấy cách xa
Tiếng đời đi rất nhẹ
Nhịp sầu lên thiết tha
Thủa làm thơ yêu em
Cả dòng sông thương nhớ
Cả vai cầu tay nghiêng
Tương tư trời thành phố
Anh đi rồi lại đến
Bài thơ không hết lời
Bao nhiêu lần hò hẹn
Sớm chiều sao xa xôi
Mười bảy năm chợt thức
Bây giờ là bao giờ
Bàn tay trên mái tóc
Nghìn sau còn bâng quơ
HOÀNG TRÚC LY
hoàng lan
Có phải vì em đang gỡ tóc
Cho mây từng sợi rối chân chim
Có phải hoa bay đầy cánh bướm
Vì em thay áo mái tây hiên
Ôi mới hôm nào như hôm qua
Tay ai bùa phép nắm đôi ta
Như nắm mùa đông hơ ngọn lửa
Cho tuyết đầu non chảy máu ra
Ôi mới hôm nào như hôm kia
Con đường chở nặng những đêm khuya
Cho nên bóng tối bay thành khói
Ánh mắt mờ sương lạc lối về
Ôi có hôm nào là hôm nay
Anh ghen vì gió đã choàng vai
Em đi như vẽ trên đường nắng
Em nói như đàn trong miệng ai
Anh là dòng sông mơ chín suối
Em là mặt trăng thèm mặt trời
Cách trở bốn mùa vây trái đất
Còn nghe đau xót thuở nào nguôi?

ĐINH HÙNG
mái tóc dạ hương
Từ giã hoàng hôn trong mắt em,
Tôi đi tìm những phố không đèn
Gió mùa thu sớm bao dư vị,
Của chút hương thầm kia mới quen
Cùng bóng hàng cây gặp giữa đường,
Ân cần tôi đến ngỏ tình thương
Bao nhiêu hoài bão, bao hy vọng,
Nói hết cho lòng nhẹ mối vương
Rồi đây, trên những lối đi này,
Ta sẽ cùng ai tay nắm tay …
Nhịp bước năm cung đàn ảo tưởng,
Buông chìm tâm sự nửa đêm nay
Từng bước trôi cùng trăng viễn khơi,
Thâu đêm, chưa hiểu miệng ai cười
Nụ cười gửi tự thiên thu lại,
Tiền kiếp nào xưa, em hé môi?
Dĩ vãng nào xanh như mắt em?
Chao ôi! Màu tóc rợn từng đêm!
Hàng mi khuê các chìm sương phủ
Vời vợi ngàn sao nhạt dáng xiêm
Kỷ niệm thơm từng năm ngón tay,
Trăng lên từ nét gợn đôi mày
Bóng hoa huyễn ảo nghiêng vầng trán,
Chưa ngát ân tình, hương đã bay
Sóng biển nào nghe thấu nỗi niềm?
Sóng đâu còn khoé mắt thâm nghiêm?
Lòng ơi! hoài vọng bao giờ nói
Thăm thẳm trùng dương một tiếng “em”?
Nhẹ bước chiêm bao tưởng lạc đường
Rưng rưng mùi phấn bỗng ngùi thương
Sương đầm vạt áo mong manh lệ
Sao rụng bay vào tóc dạ hương
Tôi lánh trần gian đi rất xa,
Bâng khuâng sao lặn ánh trăng tà
Ngày mai hứa hẹn bừng hương cỏ,
Tôi sẽ say nằm ngủ dưới hoa
*Bài này đã được nhạc sĩ Nguyễn Hiền phổ nhạc.







