Photo: ĐMH/trẻ

Cành đào vừa vặn với cái tổ kén nhỏ của tôi, cái góc từng là nơi trú ngụ của một nhà thơ tiền chiến gốc Huế. Cái nhánh đào thắm sắc trong chiếc lọ men ám họa đã ngốn hơn nửa ngày dạo bộ con phố sứ Bát Tràng. Thú chơi đào trước Tết của nàng khá kỳ quặc chẳng giống ai, cả nhánh đào đầu tiên đem về là nhận đủ những ánh nhìn tò mò hứng khởi của cả khu phố.

Nhạc nền từ Spotify playlist cùng tách cà phê Starbucks Via… Buổi sớm cuối năm vẫn chậm rãi, như nhịp andante khoan thai.

Photo: ĐMH/trẻ

Quán rượu giữa lòng phố cổ. Tiếng đàn banjo văng vẳng, xua loãng những tạp âm trắng nơi Ô Quan Chưởng. Tường gạch đỏ, ca sĩ Bob Marley với khẩu hiệu “Love the life you live”…. Chậu đào phớt, khóm cúc vàng lãng đãng. Mưa riu riu lập Xuân, chiếc áo mưa vắt vội trên cánh cửa hoa chớp.

Dạo đầu Hàng Lược, xuôi tới Hàng Khoai, rẽ vô Hàng Cá rồi ngược lối Hàng Đường… Lưng dạ hai hột vịt lộn ở Cầu Đông… Len lỏi trong cái tất bật cuối năm, phố đã giăng đèn lồng. Hàng mứt thế chỗ sạp quần áo góc Hàng Buồm, nhưng cái mao mạch ngách phố đất Kẻ Chợ vẫn luôn mang cái mùi tạp vị vốn dĩ.

Photo: ĐMH/trẻ

Club Joker góc Nguyễn Siêu-Chợ Gạo luôn tấp nập dân bay đêm. Acoustic Café nhạc sống, nơi có lúc là chốn đổi gió của tôi, giờ cũng tắt ngúm đèn. Mé bên kia, “oVo Ink” Studio – cái tên đầy ẩn dụ của cặp ngực phồn thực hay cặp mắt cú vọ – chốn có sức hút đẳng cấp của những con nghiện xăm mình, quen thuộc với cả đám khách Tây vãng lai. Dân phố thì chẳng màng định kiến với hình xăm, mà thợ xăm kỳ thực đang là một nghề nóng.

Photo: ĐMH/trẻ

Tới Bát Tràng thì vô vàn lựa chọn, từ men chảy tới men lam, từ hỏa biến đến men rạn. Cái nôi của gốm sứ mà đất “thủ đô” chẳng thể so bì về sự đa dạng. Với người yêu sứ, thì thực là thiên đàng.

Trước xưởng gốm thô mộc của ông nghệ nhân Bát Tràng, căn gác xép bạc màu cao lanh, mớ giấy nháp nhàu nhĩ ghim trên vách tường vữa. Lão nghệ nhân chẳng thèm bày biện, vừa xởi lởi vừa chút tự tôn ngầm. Cái dấu mộc riêng hiệu gốm sứ của lão hẳn cũng có sự khác biệt với đám gốm hàng chợ.

Photo: ĐMH/trẻ

Cuối năm thì ra Hàng Đồng chà bóng lư hương đỉnh đồng, về Bát Tràng sắm đồ sứ mới. Tôi dễ yếu mềm trước tạo vật đẹp đẽ khởi sinh từ sự thô mộc của đất.

Đi tuốt từ đình Giang Cao vào sâu trong làng gốm cổ gần trọn ngày mới tìm được cái bình cắm đào ưng ý, chưa kể còn lỉnh kỉnh mấy mớ tách đĩa cà phê, thố kho cá, bộ ấm chén men rạn, một bộ sứ sang chảnh phòng tắm. Cái thế giới men gốm mê hoặc đến nỗi dễ quên hầu bao có giới hạn.

Photo: ĐMH/trẻ

Ngắm đào là phải lờ mờ trong sương, gió từ con sông Nhị Hà phải chút tê tái. Rậm rịch những ngày muộn tháng Chạp, nơi người đi tìm hoa, kẻ vồn vã mời chào. Những đợt rét quá ngắn ngủi chẳng thỏa khách thưởng hoa. Tôi chờ cơn rét ngọt dài hơi để ngắm thêm đào rừng về phố.

Photo: ĐMH/trẻ

“Cái đẹp nằm trong con mắt kẻ si tình, còn sướng khổ nằm trong tư duy của người suy diễn!”, câu slogan trên vách góc quán chợ Xuân. Kẻ thực tế thì dễ bi quan trước hiện thực. Có lẽ thế hệ Millennial thì cần sự hài hước và lạc quan hơn.

Cuộc đời cũng chỉ là một câu chuyện tự kể, và cuối năm là dịp tổng kết lại chương!

Photo: ĐMH/trẻ

Lạc vào cái xóm ngõ cũ rục, mượn giỏ hành hương củ đậu cho pô hình cuối năm. Ra tuốt ngõ Cầu Gỗ mà chỉ thấy mỗi củ kiệu, dưa hành xứ Bắc – rạc cả chân mà vẫn chưa tìm thấy “dưa món” Đàng Trong.

ĐMH