Hôm nay bác sĩ Diệu Hiền đến phòng mạch làm việc trở lại sau 3 tuần nghỉ vacation đi Châu Âu …

Diệu Hiền đi chơi với một nhóm bạn vì chồng nàng không hề muốn đi theo. Hai vợ chồng càng nhiều tuổi càng có sự xung khắc dù nhìn bề ngoài ai cũng tưởng vợ chồng rất hạnh phúc, cả hai vợ chồng đều có nghề nghiệp danh giá và ổn định.

Kể từ khi Diệu Hiền sang Mỹ định cư, làm lại cuộc đời, cuộc sống khá giả và con cái đã trưởng thành, thành tài, nhưng tình chồng vợ vẫn có nét buồn riêng.

Diệu Hìền đã 60 tuổi, nàng có thể nghỉ hưu sớm với gia tài rủng rỉnh, nhưng Diệu Hiền vẫn muốn tiếp tục làm việc cho tới khi nào không thể. Nàng làm việc để giết thời gian còn hơn là ở nhà buồn tẻ trong mái gia đình.

Đến lượt người khách cuối cùng Diệu Hiền dự định khám xong, đóng cửa office nàng sẽ ghé chợ mua món gì đó về nhà làm nóng sốt thật ngon, thật đúng ý chồng để hai vợ chồng cùng ăn, bù đắp lại cho chồng sau mấy tuần lễ nàng vắng nhà.

Dù sao nàng cũng muốn gìn giữ mái gia đình, không thể để đời mình đổ vỡ thêm một lần nữa.

Bệnh nhân là một phụ nữ khoảng ngoài 60 tuổi, dáng dấp bình dân. Đây là bệnh nhân mới vì cả mặt và tên đều chưa quen với Diệu Hiền, phòng khám thường xuyên có bệnh nhân mới “walk in” .

Bệnh nhân nhìn bác sĩ chăm chăm cả phút rồi thảng thốt kêu lên:

– Đúng là bác sĩ Diệu Hiền của tui ngày xưa rồi. Tui Phèn nè,

Diệu Hiền còn đang ngẩn ngơ. Chị Phèn nói tiếp:

– Bác sĩ không nhớ tui là phải rồi, nhưng tui nói ra một người là bác sĩ nhớ liền, tui là Phèn bán hàng bông ngồi cạnh sạp chị Tư bán bún ở chợ Gò Vấp đó.

Bảo Huân

Diệu Hiền bật kêu lên mừng rỡ:

– Chị Tư bún. Nhắc tới chị Tư bún là tôi nhớ ra chị Phèn rồi, thuở đó cứ mỗi lần chị Tư tâm sự với tôi ở ngoài chợ là có chị đứng cạnh cùng nghe, cùng bàn ra tán vào chuyện vợ chồng chị Tư chứ gì?

– Thì tui đó…

Chị Phèn bẽn lẽn nhớ lại chuyện cũ:

– Có khi tui mải hóng hớt chuyện, quên bán hàng luôn, khách bỏ đi mới hay.

Chị Phèn hớn hở kể:

– Tui mới “mu” tới Cali này, mấy dịp đi lang bang qua đây cũng như đọc quảng cáo trên báo Việt Nam thấy phòng khám bác sĩ Diệu Hiền tui nghi là bác sĩ Diệu Hiền ngày xưa ở ngay chợ Gò Vấp, nhờ cái tên giống cô đào cải lương Diệu Hiền nên tui vẫn nhớ tên bác sĩ. Tui đã cầu bữa nào bịnh để tới gặp bác sĩ, nhận diện người quen, cho tới hôm nay mới cầu được ước thấy …

Diệu Hiền khám bệnh cho chị Phèn trong khi chị không ngớt vui mừng kể chị sang Mỹ định cư do đứa con gái theo gia đình chồng đi Mỹ và bảo lãnh chị.

– Chúc mừng chị đã sang Mỹ đổi đời, khỏi phải buôn bán cực khổ ngoài chợ như hồi ở Việt Nam. Còn chị Tư bún lúc này chắc cũng khá hơn xưa hả chị?

Chị Phèn chợt lặng thinh vài giây rồi buồn bã:

– Mục đích tui gặp bác sĩ chủ yếu là kể về chị Tư mà nãy giờ gặp bác sĩ vui quá chưa kịp kể ra, bả chết rồi! mà chết trong nghèo khổ mới tội.

– Chị Tư!

Diệu Hiền thốt kêu tên chị Tư như một tiếng than van … Hình ảnh người đàn bà ngày nào đứng giữa chợ kể cho Diệu Hiền nghe chuyện nhà chị ta, mà toàn là những chuyện buồn chuyện khổ hiện ra chập chờn …

– Sau khi chị Tư sang sạp chợ, rồi tới bán nhà mà vẫn không cứu nổi bệnh tình của chồng thì hàng bún tươi của chị cũng sa sút ế ẩm dần, làm như con người ta buôn bán có thời, chị Tư bỏ nghề bỏ chợ đi làm thuê ở mướn rồi bịnh rề rề và chết tại nhà đứa con gái cũng nghèo khổ chẳng khá hơn mẹ là bao nhiêu.

Nước mắt Diệu Hiền rưng rưng từ lúc nào:

– Chị Phèn ơi, làm sao mà số phận chị Tư bún thay đổi nhanh chóng đến thế? Hàng bún tươi của chị ấy từng đắt hàng làm ra bao nhiêu bán hết bấy nhiêu mà.

– Tui hỏi bác sĩ chứ đang ngồi bán bún chễm chệ trên sạp ngon lành, hạ xuống đất dơ dáy và nay chỗ này mai chỗ khác thì mất khách là phải rồi. Bán hàng cần địa điểm tốt, khi tạo được khách quen rồi mà bỏ đi thì coi như mất khách luôn, ai rảnh ai thương mà đi tìm mình chứ? chợ búa người dưng kẻ lạ mà, không có hàng này thì khách mua hàng khác. Hôm nay khách của mình mai là khách của người.

Xem thêm:   Cám ơn cho một chuyến bay

Chị Phèn chép miệng tiếp:

– Tui nghĩ là cái số bác sĩ à, nếu như chồng chị Tư không mang bệnh nặng, nếu như chị Tư không sang sạp, không bán nhà, nếu… đủ thứ thì giờ này chị Tư chắc gì đã buồn rầu mà sanh bịnh, mà ra đi?

Diệu Hiền nghe chuyện cũ mà bàng hoàng như vừa mới xảy ra hôm nay.

Ôi, chỉ một chữ “nếu” mà thay đổi một kiếp người, cũng như nếu ngày ấy Diệu Hiền đừng quá khắt khe đòi hỏi, đừng chia tay người chồng trước thì biết đâu nàng vẫn hạnh phúc hơn với người chồng hiện tại?

-oOo-

Chị Phèn khám bệnh xong ra về mà Diệu Hiền còn lặng người một mình, chẳng còn háo hức chạy ra chợ mua đồ về để nấu một bữa ăn ngon cho chồng như từ lúc đầu đã dự tính nữa.

Ngày ấy ở Việt Nam vợ chồng Diệu Hiền có một phòng khám nằm ngay cạnh chợ Gò Vấp. Anh Thuận chồng Diệu Hiền cũng là bác sĩ, anh ra trường sớm hơn Diệu Hiền một năm. Họ là tình bạn tình yêu rồi đến tình vợ chồng tưởng trăm năm gắn bó.

Vì phòng khám cạnh chợ Gò Vấp nên mỗi ngày Diệu Hiền vào chợ này mua đồ ăn luôn. Diệu Hiền thường mua bún tươi của chị Tư, bún chị làm tại nhà rồi mang ra chợ bán nên bún luôn tươi ngon. Có hôm đói bụng mua bún về Diệu Hiền chỉ chấm lá bún với nước mắm nhĩ dầm quả ớt hiểm mà thấy ngon miệng vô cùng.

Là khách hàng thường xuyên nên bác sĩ Diệu Hiền và chị Tư dần dần trở nên gần gũi thân thiện, bán bún cho Diệu Hiền bao giờ chị Tư cũng bốc thêm cho vài lá bún sau khi đã cân xong, không thì cũng tính rẻ bớt cho Diệu Hiền chút đỉnh lấy thơm lấy thảo dù chị Tư hiểu rằng lợi tức bán bún của chị Tư làm sao so sánh nổi với lợi tức của phòng mạch hai vợ chồng bác sĩ lúc nào cũng đông khách. Tấm lòng chị Tư đơn giản và rộng rãi chị đâu tính toán điều trái ngược một trời một vực ấy.

Chị Tư hay níu chân Diệu Hiền để kể chuyện gia đình mình, câu chuyện hai người trao đổi ngay giữa chợ búa, giữa chợ đời, ồn ào và xô bồ, thỉnh thoảng có chị Phèn bán hàng ở sạp rau sống, giá hẹ bên cạnh cùng tham dự.

Những lúc ấy Diệu Hiền không nỡ chia tay dù bận thế nào, chỉ lắng nghe bạn tâm tình và có những lời an ủi …

Anh Tư là kiểu người chồng chúa vợ tôi, chuyên hà hiếp vợ, bất bình vợ chuyện gì là giở thói vũ phu đánh vợ không nương tay. Mỗi lần ra sạp chị Tư mua bún Diệu Hiền thấy mắt chị sưng tím, hay trán bầm giập, môi sưng vêu … là biết ngay hôm qua chị Tư vừa ăn đòn của chồng, người chồng ăn nhậu và cờ bạc, tiền lời bán bún của vợ không bao giờ đủ cung phụng cho anh ta, cho nên đàn con mấy đứa luôn nheo nhóc, nhếch nhác như con nhà mồ côi.

Diệu Hiền ái ngại hỏi thăm thì chị Tư vẫn mỉm cười chống chế:

– Thằng chả nổi khùng uýnh vợ là thường. Hết khùng chả lại dễ thương. Tui quen rồi.

– Mà những lúc ấy chị có chửi bới gì anh ta không mà nổi khùng lên vậy?

– Tui chỉ cằn nhằn chút đỉnh thôi đó, nếu chửi bới chắc thằng chả giết tui đời nào rồi. Mà cũng tại tui, thà nhịn, thà im họng thì chưa chắc chả uýnh tui… có điều tui nhịn không nổi cô Hai à…

Bấy giờ chị Tư mới chịu để đôi khóe mắt rưng rưng:

– Hỏi cô Hai chứ công lao hai vợ chồng thức khuya dậy sớm làm bún cực khổ, rồi tui phải mang ra chợ bán kiếm từng đồng, thằng chả chỉ cờ bạc một buổi hay ăn nhậu một chầu là tiêu tán hết thì ai không tức?

Diệu Hiền đã thẳng thắn khuyên:

– Chị ly dị anh ta cho rồi, làm thì ít phá hoại thì nhiều còn thường xuyên đánh đập chửi bới vợ con thì ở làm gì?

Chị Tư vội vàng gạt ngay đi như sợ những lời khuyên ấy sẽ thành sự thật:

Xem thêm:   Cũng là ngày vui...

– Úy trời, chuyện vợ chồng là chuyện duyên nợ dài lâu, nhà nào cũng có buồn vui mà cô Hai, tui bỏ chồng rồi mấy con tui mất cha sao?

Những lời nói chân chất nghĩa tình của người đàn bà nhà quê ít học ấy đã chạm vào lòng nàng, từng vang lên trong lòng Diệu Hiền, nhưng mỗi khi nàng giận hờn hay cãi nhau với Thuận là nàng quên hết, chỉ muốn “ăn thua đủ” với chồng.

Một hôm Diệu Hiền vừa đến chợ chị Tư hớn hở khoe:

– Cô Hai, vui quá, thằng chả uýnh tui bao nhiêu lần tui không nhớ hết, nhưng hôm qua tui uýnh được thằng chả 1 lần cũng đủ trả thù rồi.

Diệu Hiền ngạc nhiên hỏi:

– Chị Tư dám đánh chồng?

– Tui chỉ phản ứng bất ngờ thôi. Chuyện thế này, chả đang cằn nhằn bực mình đi tìm cái hộp quẹt, khi chả giơ tay về phía tui như là tính uýnh tui làm tui hoảng quá, tức mình quá, vì tui đâu có lỗi gì trong vụ chả không tìm thấy cái hộp quẹt, nên tui nhào tới giáng cho chả một bạt tai thấu trời luôn.

– Rồi anh ta không đánh lại chị sao?

– Không, trái lại anh ta ngạc nhiên, ngơ ngác nhìn tui như nhìn người từ hành tinh nào mới xuất hiện. Chả còn bật cười nói “tui đâu có ý định uýnh bà, tui với tay ra phía bàn sau lưng bà để lấy cái hộp quẹt ở đó mà” Quả đúng thế, mà thôi dù tui lầm lẫn nhưng tui cũng sung sướng vì một lần trong đời dám đánh chồng.

– Hên cho chị Tư đó..

Chị Tư vui vẻ và hồn nhiên như một đứa trẻ con:

– Có lẽ chả thấy bất ngờ và kinh ngạc quá nên tức cười chứ không nổi giận mà uýnh lại tui. Chính tui cũng… kinh ngạc nói gì chả.

Nhưng chị Tư lại xuống giọng buồn:

– Giáng cho chả cái bạt tai oan ức xong cũng thấy… tội nghiệp!

Chị vừa vui vì đánh được chồng, trả thù cho bao lần trong đời bị chồng đánh rồi lại hối hận. Tình thương yêu chồng trong lòng chị vẫn bao la trong từng cử chỉ nhỏ của chị.

Hôm khác, Diệu Hiền đến chợ thấy chị Tư ngồi bán bún với cái đầu cạo trọc lóc và gương mặt buồn xo. Diệu Hiền hỏi đùa:

– Bộ chị Tư tính cạo đầu vô chùa hả? sao còn ngồi đây bán bún …

– Rầu quá cô Hai ơi …

Chị Tư than thở và ủ ê tiếp:

– Thằng chả bịnh, tui cạo đầu nguyện ăn chay một tuần cầu nguyện cho chả hết bịnh …

Máu nghề nghiệp nổi lên Diệu Hiền lo lắng hỏi:

– Anh ta bệnh gì? chị kể những triệu chứng bệnh xem …

– Chả bị vàng da xuống cân mà cái bụng to phình ra, khỏi cần đi bác sĩ tui cũng đoán chả bịnh gan rồi. Hôm nay chả vô nhà thương khám bịnh chiều về xem sao … tui ngồi đây mà lòng dạ như lửa đốt kim châm cô Hai ơi …

Người đàn bà lam lũ từng bị chồng hành hạ đánh đập, bóc lột từng đồng bạc mồ hôi lao động của mình đang đau khổ xót xa cho người chồng bất nhân ấy.

Hôm ấy Diệu Hiền mang mớ bún tươi của chị Tư về nhà ăn mà cảm thấy xót xa theo. Bún chị làm vẫn tươi, lòng chị vẫn hiền hậu bao dung. Thương chị quá.

Chuyện người thì dễ cảm thông, sao chuyện mình thì khó, hình như chưa bao giờ Diệu Hiền rộng lượng nghĩ về chồng mình như người đàn bà này.

Chuyện gia đình mình chẳng an vui gì nhưng chưa bao giờ Diệu Hiền kể cho chị Tư nghe. Chị Tư cứ hồn nhiên coi Diệu Hiền như người bạn để tâm tình nhưng đời nào Diệu Hiền coi chị Tư là bạn ngang hàng, chị Tư chỉ là bạn trong giới hạn dăm ba phút ở chợ thôi …

Cả hai vợ chồng Diệu Hiền cùng tất bật với phòng khám lo kiếm tiền để gây dựng cơ ngơi gia đình. Bản tính Thuận lại khô khan không biết ngọt ngào chiều chuộng vợ, ngược lại Diệu Hiền là phụ nữ thích được chiều chuộng, thích được nghe lời âu yếm, họ không có thời gian riêng, không gian riêng để sống cho nhau.

Thuận luôn cho là anh không có lỗi gì với vợ cả. Anh quan niệm tình yêu vợ chồng là thực tế không thể so sánh hơn kém với tình yêu hồi chưa cưới được.

Diệu Hiền thì hờn dỗi chê trách chồng đối xử lạnh nhạt với mình, đã bớt yêu mình. Tình cảm vợ chồng đã mỗi ngày mỗi xa cách rồi sinh ra mâu thuẫn bất hòa …

Xem thêm:   3 chuột núi

Một tuần sau Diệu Hiền ra chợ mua bún và hỏi thăm tình trạng bệnh tình chồng chị Tư thì sạp đã đổi chủ. Diệu Hiền ngạc nhiên ghé sang sạp chị Phèn để hỏi thăm, chị Phèn kể:

– Cô Hai bác sĩ ơi, tội quá, anh Tư bị ung thư gan phải nằm bệnh viện mổ nên chị Tư cần tiền phải sang gấp sạp bún cho người khác rồi… Mấy hôm nay chị Tư nghỉ bán ở bệnh viện lo nuôi chồng.

– Rồi chị Tư bỏ nghề làm bún và bán bún luôn hả chị Phèn?

– Đâu có, bỏ nghề lấy gì sống? Giá nào chị Tư cũng sẽ bán bún tiếp mà, tui nghe chị nói chừng nào chồng đỡ bịnh chị sẽ bưng mấy sọt bún ra lề đường ngoài chợ bán vì sạp không còn nữa.

Diệu Hiền chỉ biết thở dài:

– Tội nghiệp!

Sau đó Diệu Hiền không ra chợ hỏi thăm tiếp chuyện của chị Tư bún nữa vì thời gian đó Diệu Hiền đang chuẩn bị cho một chuyến vượt biên, một cuộc chia ly tình cảm, nàng không thể tiếp tục sống bên Thuận, hai tâm hồn không hòa hợp nhau, nàng sẽ ra đi một mình, vừa đi tìm tự do vừa là cách chia tay êm đẹp với Thuận mà không cần phải qua cuộc ly dị ít nhiều cũng gây ồn ào trong gia đình, bạn bè và dư luận.

Hai vợ chồng chưa có con nên sự chia tay cũng chẳng mấy tổn thương ai, vì cả hai vẫn còn trẻ và có thể làm lại cuộc đời dễ dàng.

Định cư ở Mỹ, Diệu Hiền đã cố gắng học lại lấy bằng bác sĩ hành nghề, rồi nàng quen biết, yêu thương và nên duyên với Hậu, anh là một doanh nhân thành đạt, từ một kỹ sư chuyển thành một nhà thầu xây cất uy tín không chỉ trong cộng đồng người Việt mà cả với người bản xứ.

Từ tình yêu đến tình vợ chồng bao giờ cũng là một sự đổi thay, Hậu cũng có những bận rộn riêng của công việc, tính anh phóng khoáng nghệ sĩ làm Diệu Hiền luôn cảm thấy bất an và ghen tương. Vì con cái, vì tài sản và vì Diệu Hiền càng ngày càng hiểu ra rằng hạnh phúc ở đời chẳng bao giờ lý tưởng và trọn vẹn như mình mong muốn nên Diệu Hiền luôn phải chiều chồng và làm ngơ với nhiều cuộc giao du rộng rãi của chồng. Nàng giữ thể diện với gia đình, bạn bè, với cộng đồng người Việt ở đây vì cả hai vợ chồng đều nổi tiếng.

Đôi lúc nghĩ lại Diệu Hiền cảm thấy mình có lỗi với Thuận khi ngày ấy bỏ anh để ra đi vượt biên một mình. Nếu chỉ vì vài sự bất đồng mà vợ chồng bỏ nhau thì thế giới sẽ không còn ai để cho mình chung sống nữa và cả đời cứ mãi đi tìm hạnh phúc, như người đi bắt bóng không bao giờ nắm được bóng trong tay, như người đi tìm mây mà không bao giờ có thể với tay chạm tới trời.

Diệu Hiền được biết sau khi nàng bỏ đi Thuận vẫn ở lại phòng mạch cũ của hai vợ chồng gây dựng, anh tiếp tục hành nghề rồi lấy vợ khác, người vợ này cũng là một bác sĩ. Họ đã sống êm ả cho tới ngày hôm nay. Hạnh phúc của người chồng cũ làm Diệu Hiền cay đắng.

Diệu Hiền cảm phục chị Tư bún luôn yêu thương và tử tế với chồng. Nếu nàng làm được như chị Tư thì có lẽ vẫn giữ được hạnh phúc trong tay, đâu đến lượt người đàn bà kia.

Nghĩ tới chị Tư, Diệu Hiền cũng cảm thấy có lỗi với người bạn ngẫu nhiên ngoài chợ này. Người phụ nữ nghèo khổ đã đối xử với nàng vừa thân tình vừa trân trọng, vậy mà khi chị ta sa cơ lâm vào vòng túng quẫn phải sang sạp chợ, Diệu Hiền vô tình quá không giúp được gì ngoài những lời thương hại suông.

Đôi lần từ Mỹ về Việt Nam thăm thân nhân, Diệu Hiền không bao giờ đến vùng chợ Gò Vấp, nàng chạnh lòng đau đớn nơi chốn cũ có phòng mạch của vợ chồng nàng, có hình ảnh của Thuận sẽ gợi lại nỗi thương tiếc khôn nguôi.

Hôm nay được tin chị Tư, nhớ về kỷ niệm cũ Diệu Hiền ngậm ngùi thương cảm và ân hận. Diệu Hiền hơn chị Tư đủ thứ, kiến thức, danh vọng và tiền bạc nhưng nàng thua kém chị Tư ở một tấm lòng. Tấm lòng tử tế bao dung …

NTTD