Chín, mười, mười một thật lu bù

Đụn lá quét hoài vẫn ú u

Vẫn biết bốn mùa như khoảnh khắc

Mà sao ba tháng tựa thiên thu

Thi nhân tấm tắc: “Ôi tình tứ!”

Dân dã lầm bầm: “Mệt bỏ bu!”

Trước cửa, sau nhà, đầy những lá

Phen này đóng cửa bỏ đi tu!

TM