Thống kê của nhà chức trách Sài Gòn cho biết, số lượng khách sạn loại có “sao”, khách sạn mi-ni… hiện có khoảng 2,500 đơn vị, đó là chưa tính nhà nghỉ bình dân thêm chừng 600-700 đơn vị nữa.

Các khách sạn mini, nhà nghỉ bình dân chào mời khách với giá thuê phòng khá rẻ. Ảnh: tác giả cung cấp 

Nhiều năm qua, nghề kinh doanh khách sạn ở Sài Gòn (cùng một số địa phương khác) khá “ngon ăn” nên thu hút nhiều nhà giàu bỏ vốn đầu tư. Tuy nhiên với 4 đợt bùng phát dịch cúm Tàu, việc kinh doanh này đã rơi vào tình trạng sống dở chết dở, sụt giảm doanh thu. Cũng ở Sài Gòn qua các đợt “bùng dịch”, tùy khu vực, có nơi cho, có nơi cấm khách sạn, nhà nghỉ hoạt động. Song, dù nơi nào và thời gian nào, phía sau cánh cổng những địa điểm này (nhất là các khách sạn mini, nhà nghỉ bình dân) vẫn có hoạt động “ngầm”, có lẽ chủ nhân muốn cải thiện tình trạng ế ẩm dai dẳng trong giai đoạn dịch bệnh khó khăn.

Trong bài này, chúng tôi chỉ nói về khách sạn mini và nhà nghỉ bình dân. Tại Sài Gòn, các quận huyện có số lượng khách sạn, nhà nghỉ nhiều như Bình Tân, Tân Bình, quận 8, quận 10, Bình Thạnh, Gò Vấp, Thủ Ðức. Nhiều con đường nhà nghỉ mọc lên dày đặc nổi tiếng như Sư Vạn Hạnh, Lê Hồng Phong (quận 10), Ðinh Bộ Lĩnh (Bình Thạnh), Hoàng Diệu (Thủ Ðức), chung quanh các khu công nghiệp Linh Trung, khu Công nghệ cao (quận 9) và nhiều nơi khác. Ngoài nhu cầu chính đáng tạm thuê trọ của một số ít người thì sau cánh cổng những khách sạn, nhà nghỉ này luôn ẩn chứa các tệ nạn xã hội như hút chích ma túy, chơi thuốc lắc, cờ bạc, mại dâm, thậm chí là địa chỉ lý tưởng cho những hoạt động xã hội đen.

Xem thêm:   Sân bên Side Yard

Tôi quen biết một chủ khách sạn mini tên Giang trên đường H (vì lý do tế nhị nên tên người và địa chỉ có thay đổi). Ðể tiếp cận quan sát, tôi xin phép Giang đóng giả làm một nhân viên lễ tân đón khách. Theo lời Giang, thời điểm bình thường ở khách sạn này, khoảng 90% khách đến thuê phòng là theo giờ và rất ít người/gia đình thuê để “nghỉ ngơi thật sự” dài ngày. Ðặc biệt, thời gian chính quyền yêu cầu giãn cách, cấm dân ra đường, khách sạn của Giang cũng ngưng hoạt động nên buộc lòng anh phải cho nhân viên tạm nghỉ vì không có nguồn thu. Giang rỉ tai tôi nói: “Cũng may mình có một số khách quen hay đến thuê phòng. Nhưng chỉ dám tiếp vào chập tối và yêu cầu họ phải triệt để tránh tai mắt dòm ngó của những người chung quanh!”

Phần lớn khách vào đây là những cặp tình nhân vụng trộm hoặc “bãi đáp” của gái mại dâm. Ảnh: tác giả cung cấp

Trong hơn 3 tiếng đồng hồ đóng giả nhân viên đón khách, tôi chứng kiến không ít “dân chơi” đến thuê phòng. Ðáng lưu ý nhiều người tuổi tác có vẻ không còn trẻ, cả nam lẫn nữ, tìm đến đây chắc là để tận hưởng những giây phút “ngoài vợ, ngoài chồng” và thậm chí có những cô cậu trẻ măng chắc chỉ lứa tuổi học sinh cấp 2(!). Các đôi tình nhân hợp pháp hoặc không hợp pháp này thường thuê phòng ngắn giờ. Lúc này, gần 13 giờ trưa, một người đàn ông trên dưới 60 tuổi đi chiếc xe tay ga tấp vào khách sạn. Ông dắt xe vào trong rồi bảo: “Tôi thuê phòng 1 tiếng nhé!”. Hơn 30 phút sau, một phụ nữ trạc ngoài 30 tuổi cũng chạy xe máy vào. Chị này phục trang kín mít như Ninja với khẩu trang che kín mặt, áo váy che nắng như sợ ai thấy mình. Chị không thèm đưa mắt nhìn mà nói với tôi: “Em lên phòng 302”, rồi bước thật nhanh lên cầu thang.

Xem thêm:   Kinh đô thời trang Roma

Tình yêu thời fast food diễn ra khá nhanh. Sau chừng một tiếng đồng hồ, người phụ nữ xuống trước, lấy xe máy rồi rời khỏi nhà nghỉ. Người đàn ông lảo đảo bước xuống sau, trả tiền phòng theo giờ và cũng nhanh chóng lỉnh đi. Theo quy định, các cơ sở lưu trú kiểu này đều phải thực hiện ghi tên khách thuê phòng, phải có sổ theo dõi khách đến, khách đi, đồng thời yêu cầu khách xuất trình giấy tờ tùy thân. Song, thực tế nhiều nhà nghỉ, khách sạn mini thường thoải mái và dễ dàng trong thủ tục thuê phòng, rất ít ai đòi hỏi giấy tờ tùy thân của khách. Ðây cũng là cách cạnh tranh, thu hút khách.

Một nhóm bay lắc trong nhà nghỉ bình dân bị bắt quả tang. Ảnh: tác giả cung cấp

Hôm khác, tôi lại được Giang “bắn” thông tin về việc một số “dân chơi” đang dạt ra các khu vực vùng ven sau khi bị cảnh sát triệt phá gay gắt các động lắc và tụ điểm tệ nạn xã hội trong nội thành. Thời gian này các quán bar, vũ trường, điểm karaoke vẫn chưa được hoạt động, có lẽ do thiếu “bãi đáp” nên họ xoay qua “tạm mượn” phòng các nhà nghỉ mi-ni để có thể “bay” theo từng nhóm nhỏ với thuốc lắc, nhạc và bia rượu hoặc để làm nơi đánh bạc. Các nhóm này đã góp phần tạo nên sự sôi động hằng đêm tại các khách sạn mini, nhà nghỉ bình dân. Nguồn thu béo bở đã khiến một số nhà nghỉ sẵn sàng lao vào “dịch vụ” này.

Xem thêm:   Truyện tranh Hoa Kỳ về Chiến tranh Việt Nam

Vẫn với vai giả nhân viên đón khách, tôi chứng kiến cuộc vi vu của một nhóm “dân chơi” tuổi đời còn khá trẻ, mà đứa cầm đầu có tên Thành “King”, nghe đâu là con trai cưng của một chủ chuỗi tiệm vàng nổi tiếng ở Thủ Ðức. Ðược biết thú tiêu khiển của Thành “King” là những quân bài đỏ đen với đám bạn cũng đều con nhà “đại gia”. Hôm ấy Thành “King” đi trên chiếc BMW với 4 người bạn. Bước nhanh vào sảnh, Thành hất hàm bảo tôi: “Ông Giang đâu? Nói ổng chốc nữa gọi mấy đứa chân dài xinh đẹp đến chơi với bọn tôi nha!”. Tôi chỉ biết gật đầu bừa, chờ khi Giang bước ra, báo lại và hỏi: “Bên chỗ ông có chương trình điều gái nữa hả?”. Giang cười đáp: “Ở đây mình không nuôi tiếp viên, nhưng nếu ai cần thì mình vẫn có thể gọi tới, chỉ cần khách đồng ý mức giá cả! Cứ 1 em là 1 triệu đồng cho 1 giờ. Mình thu lại của họ 300 ngàn đồng/em!”.

Những phức tạp và bất ổn phía sau cánh cổng các nhà nghỉ luôn gây cc môi trường xã hội ở các khu dân cư. Dư luận không ít lần lên tiếng cảnh báo và đôi khi người ta cũng thấy lực lượng chức năng đến kiểm tra, truy quét nhưng rồi những ngày sau đâu vẫn vào đó. Tất nhiên ai cũng hiểu  phải có sự làm ngơ có điều kiện của giới chức thẩm quyền.

NS