Hồi thời Việt Nam Cộng Hòa mình, dẫu đất nước còn đang chìm đắm trong cuộc chiến tranh vệ quốc để chống lại chủ nghĩa CS quốc tế nhưng bất cứ ai may mắn được đi du học, học xong đều muốn trở về.

Sau 30 tháng 4, năm1975, ngày miền Nam sụp đổ, quân và dân Việt Nam Cộng Hòa mình đã bị trả thù, bị bức hại, bị hành hạ để cuối cùng phải bỏ nước ra đi.

Lần lượt đặt chân tới Mỹ, tới Úc, bà con mình chịu thương, chịu khó, chịu cực, chịu khổ để làm lại cuộc đời cho mình thì ít mà cho con cháu thì nhiều.

Cày kiếm được một mớ kha khá cộng thêm một chưn hụi mới hốt (Nếu thằng chủ hụi không đi quánh bài thua… rồi úp hụi, trốn) là mua một căn nhà để che nắng đụt mưa, để an cư lạc nghiệp. Trả hết căn nhà nầy mình kiếm khu khác giàu hơn để mua… rồi tiếp tục cày như trâu để trả.

Úc giàu, nhà sát biển, Việt nghèo, nhà sát rừng. Nhưng lục bóp Úc toàn là credit cards, xài trước trả sau. Trong bóp em yêu toàn là tiền mặt. Mấy đứa móc túi nó khoái bóp của mấy em mình lắm đó.

Mua được căn nhà trong mộng, em yêu thành ‘sư mẫu’ của Kiến trúc Sư Úc. Sửa chỗ nầy, cất thêm chỗ nọ. Thương chồng đi nhậu, mưa gió bão bùng, em tân trang cái nhà xe! Chơi cái tủ lạnh Samsung hai cửa để đựng beer, gắn máy điều hòa không khí, mùa hè nóng cho nó mát, mùa đông cho nó ấm!

net-an-net-nhau-que-nguoi

Bảo Huân

Bàn ghế để ngồi nhậu, ‘sofa’ làm giường, xỉn, chìm xuồng tại bến; chớ không để đám bạn anh phải lạng quạng chạy xe về, cảnh sát thổi rượu mất bằng rồi đổ thừa em yêu là người hậu đậu!

(Nhớ hồi mới qua, ‘job’ chưa có, nên ở không. Cuối tuần gom lại nhậu chơi nên Úc cứ tưởng nhà nầy sao tuần nào cũng có đám giỗ!)

Tiếng Anh chỉ “hello’ “hi”, nên đành phải làm lơ hàng xóm Úc. Không được rủ nhậu, Úc nó méc Cảnh sát, mấy thằng ‘Vietnamese’ làm náo động cả xóm làng. Nhưng chưa tới 11 giờ khuya, đâu cần phải giữ im lặng để cho hàng xóm nghỉ ngơi… nên huề.

Xem thêm:   Hủ tiếu?

Cảnh sát Úc bèn chơi đểu, núp lùm ở đầu đường độc đạo, chờ tan tiệc! Vài con nhạn là đà bay ra là chặn lại. Mất bằng 1 năm rưỡi, rồi tốn thêm tiền luật sư cả một, hai ngàn bạc chớ ít đâu.

o O o

Bàn về cái nết nhậu giữa Úc và Việt mình thì hai đứa khác nhau xa.

Úc ra nhà hàng, ‘bill’ ra, ta thấy mặt người, là mỗi đứa móc ra vài chục đô, hùn trả. Tới nhà nhậu thì thằng rinh chai rượu, đứa vác thùng ‘beer’.

(Cái tui ghét cay ghét đắng là tụi nó hay lợi dụng cơ hội để ôm ‘hun’ con vợ mình! Cái đầu hói sàng qua sàng lại ba cái, thấy là nóng mặt hè.

“Ê nhập gia tùy tục! Chú mầy tới nhà tao, theo phong tục của tao, gặp vợ tao là phải chắp tay mà xá. Tao còn sợ nó huống gì chú mầy!”)

Ðối lại, tao cũng theo phong tục của chú mầy. Gặp vợ chú mầy thì tao cũng sẽ ôm, lúc lắc cái đầu, sàng qua sàng lại ba cái. Vợ chú mầy mập như cái lu, bụng tao cũng hổng muốn làm; nhưng e vợ chú mầy càm ràm là tao chê nó xấu hoắc nên hổng chịu ôm hun.

Chuyện tiền bạc cũng khác, người Việt mình, ai rủ thì thằng đó trả. Thời giờ ở đây còn quý hơn tiền. Nó phải ‘ní’ với mình lắm, kêu nhậu nó mới vác đầu tới chơi! Ðã hy sinh thời giờ (là vàng bạc), còn bắt nó móc xỉa nữa thì ai mà chơi hè?

Rồi nét ăn cũng khác quá xá là xa. Úc nó thích ăn ức gà, mình lại thích cái đùi gà. (Nghe tới đùi… ai mà không khoái chớ?)

Có lần tui nhậu hột vịt lộn với rau răm (gió đưa cây cải về trời, rau răm ở lại chịu lời đắng cay) chấm muối tiêu, ngon thấu Trời; vậy mà nó kinh hoàng, thè lưỡi hỏi: “Bộ đại ca ăn ‘baby duck’ hả?” “Vật dưỡng nhân. Con gì nhúc nhích là tao quất láng chít!”

Rồi đầu cá biển nấu canh chua, chấm với nước mắm y, đút vô miệng, nhai chầm chậm như trâu nhơi cỏ, mới cảm hết cái ngon; chiêu thêm một tớp whiskey, mồ hôi nó ra đầm đìa, đã cái lưỡi thôi hết biết. Vậy mà đầu cá, Úc nó đem vụt. Thiệt là hoang phí.

Xem thêm:   Đầu dê; thịt chó?

Hồi xưa, chợ Footscray nầy đây, đầu cá nó cho em yêu, sau em hà tiện đến chỉ để xin đầu cá, vậy là Úc nó bắt đầu tính tiền. Thiệt là cái thằng bần tiện.

Nhưng nói cho cùng cũng ‘fair’!  Của nó, nó có quyền cho hay bán. Cho thì lấy; bán rẻ thì mua! Vậy thôi.

Còn nết ở cũng khác. Úc hỏi: “Sao tiểu đệ thấy mấy đại ca người Việt cũng có mèo Úc. Nhưng một khoảng thời gian, bỏ con nầy chạy theo con kia; cuối cùng cũng cưới con gái Việt Nam hè. Bộ con gái Việt Nam có bùa sao đại ca?”

“Lá rụng về cội đấy thôi. Cội đây là mùi nước mắm, hương gây mùi nhớ mà!”

“Tiểu đệ có ba con vợ rồi đứa nào cũng bỏ mà đi. Còn đại ca với đại tỷ vẫn ăn đời ở kiếp… dù biết bao lần cãi nhau kinh khiếp?”
Câu trả lời là: “Tiền, tiền và tiền” “Ủa tiểu đệ từng nghe đại ca thuyết pháp là: “Tiền không mua được hạnh phúc mà” “Ðúng vậy! Có ‘shop’ nào bán hạnh phúc để chú mầy mua.”

“Tiền không mua được hạnh phúc nhưng làm con vợ ta hạnh phúc! Vợ chú mầy cần tiền chú mầy cho nó vay! Nó bỏ chú mầy là phải!”

“Còn ta, ta thấy vợ ta giận, ta đưa tiền. Thấy em buồn phiền, ta lại đưa tiền. Móc túi em, không có gì, ta lại đưa tiền. Xem bóp đầm em, không có gì. “Hết tiền sao không chịu mở mồm ra?” Và ta lại đưa tiền!”

“Ðồng tiền đi trước là đồng tiền khôn. Rồi sau đó muốn cái gì em cũng chiều hết ráo!”

o O o

Tui ở trọ quê người cũng hơn hai chục năm ròng, đủ để biết được nét ăn nết ở của người Úc. Hay tui học; dở tui ‘lơ’. Cái hay của Úc là: cái gì cũng “thank you” hết ráo.

Thằng bạn nhậu, già mất nết của tui bay về Việt Nam uống ‘beer’ ôm; nhưng sợ mấy em chặt chém nên nín khe không dám nổ ta đây.

“Anh là Việt kiều hả?” “Ðâu có nè! Nhưng sao em biết?”“Dễ ợt! Hun anh có một cái mà anh cũng nói cám ơn! He he!”

Ở Úc càng lâu, mình càng khoái phải không thưa bà con? Bởi chữ có câu rằng: “Thức khuya mới biết đêm dài. Ở lâu mới biết lòng người có nhân.”

Nhưng hôm cuối tuần, đi ăn giỗ nhà người bạn, tình cờ gặp một ông ở Việt Nam vừa được con cái chạy vạy tới lui, cày sút luôn đầu tóc mượn, mới đủ tiền lãnh được qua đây.

Xem thêm:   Kế Sách

“Qua Úc nầy rồi tui mới hối hận, ngã ngửa ra khi đối mặt với cái thực tế phũ phàng là: đồng tiền kiếm được chua quá xá là chua. Hồi ở bển tui cứ tưởng đồng đô la nó mọc trên cây như lá, cứ ra mà ‘lặt’ chớ!”

“Cái xứ gì mà buồn thấy mẹ? Nhậu, phải đợi tới cuối tuần. Rủ mới mong có đứa tới. Còn những ngày khác hết trông mong.”

Sao bằng ở Việt Nam, sáng là kêu tô cháo lòng, đầy bao tử phèo non, 30 ngàn đồng, chưa tới hai đô, ngồi nhâm nhi. Rồi đứa nầy tạt qua, đứa kia ghé lại. Chẳng mấy chốc là xôm tụ như một sòng lắc bầu cua. Vui hết biết.

Còn bên nầy ra đường thì hổng thấy người đi bộ, chỉ thấy xe hơi chạy tới chạy lui mà mình hổng biết lái xe coi như hổng có cái chưn đi.

Tình làng nghĩa xóm gì nhạt phèo, chỉ ‘hai hai’ là hết. Mà tui đâu phải thứ hai; tui thứ ba mà!

Úc là thiên đường hạ giới, sao người thất nghiệp, không nhà không cửa, xin ‘tu đô la’ hoài hè… Còn xin thuốc hút nữa chớ. Thuốc hút gì mà mắc hơn cần sa, chỉ một điếu tới hơn một đô. Một đô ở Việt Nam, tui mua cả gói.

Rồi đàn bà con gái ở đây thiệt là hết nói.  “Không chồng mà chửa mới ngoan. Có chồng mà chửa thế gian sự thường.” Góp gạo nấu cơm chung cả năm, ba năm; nằm năm, ba lửa, con năm, ba đứa… mà vẫn chưa chịu cưới nhau?!

Vốn tôn trọng quyền tự do ngôn luận nên thây kệ, tui chỉ bỏ nhỏ rằng: “Những điều anh chê bai nước Úc, người Úc nầy thậm tệ cũng đúng; chớ hổng có sai. Tuy nhiên ở lâu lâu rồi anh sẽ yêu nước Úc cũng như tụi tui thôi.

Anh biết tại sao không? Vì nước Úc nầy không có ‘VC’. He he!”

DXT – melbourne