Ông nhạc sĩ Tuấn Khanh, xin đừng nhầm với nhạc sĩ Tuấn Khanh tác giả bản “Hoa soan bên thềm cũ”.

Cái ngộ là ông nhạc sĩ Tuấn Khanh nầy không nổi tiếng về nhạc; ông lại nổi tiếng về viết báo. Vì ông có rất nhiều bài hay đăng trên trang web của đài VOA, BBC, RFA…

Ông nhạc sĩ Tuấn Khanh mặc dù còn trong nước nhưng mới đây ông có viết một bài về nước Mỹ đại ý là: Trên con đường dài dẫn ra biển Huntington Beach, Quận Cam và nhiều năm gần đây ở Texas, khu Bellaire có những khu nhà rất đẹp. Mỗi căn từ 1 triệu cho đến vài triệu USD. Chủ là những người rất trẻ sống khép kín trong những khu định cư mới của “Ðại Gia Việt cộng”.

Nhưng thiếu gia con của đại gia Việt Cộng nầy nói giọng Bắc mới. Họ mua nhà ngay bằng tiền mặt, mà họ dằn giọng là ‘tiền tươi! (mùi máu?)’.

Họ mua luôn các cơ sở thương mại. Từ các tiệm ‘nails’ với giá vài chục ngàn cho đến các siêu thị giá trên chục triệu USD.

(Ối ăn cắp nhiêu đây mà nhằm nhò gì? Không với tới gót chưn của Bạc Qua Qua, con trai của Bạc Hy Lai cựu Bí thư Trùng Khánh đang bị Tập Cận Bình nhốt trong hộp cho tới xí lắt léo.

Rồi Ilya Medvedev, con trai của cựu Tổng thống Nga Dmitry Medvedev, cánh tay phải đang giúp Putin giết đàn bà con nít ở Ukraine cũng đang sống xa hoa ở Mỹ.

Ilya Medvedev và bố cựu Tổng thống Nga Dmitry Medvedev – nguồn twitter

Nước Mỹ buôn bán tự do. Dư, Mỹ xuất cảng. Thiếu, Mỹ nhập cảng. Mỹ đang thiếu ‘con ăn cướp’ thì nhập vô cũng đâu có gì là lạ?

Xem thêm:   Kế Sách

Nói nào ngay cái đám thiếu gia CS nầy sống khép kín là phải. Vì ngoài đồng chí, đồng rận với nhau thì bà con tị nạn CS có ai muốn dây dưa với họ đâu?

Chẳng qua hồi thời học Petrus Ký (63-70) trong lớp có một đứa theo ‘Vi Xi’ rải truyền đơn bậy bạ trong trường. Sau 75, từ từ nó leo lên tới thành ủy viên. Về mặt chánh quyền, nó làm giám đốc một cái Sở rất có ăn. Trong lúc chú em vinh thân phì gia thì mấy thằng bạn chung lớp đang đói nhăn răng trong hộp.

Ðầu những năm 90s, mấy anh chàng bị tù cải tạo nầy được Mỹ cho ‘quy mã’ tức ‘qua Mỹ’ theo chương trình HO. Tưởng một đi không gặp lại, nước sông, nước giếng không còn chung đụng gì với nhau nữa. Ai dè 20 năm sau, lại thấy cái bản mặt của thằng ‘Vi Xi’ nầy lù lù ngồi uống cà phê ngoài hàng hiên ở Quận Cam, thủ đô tị nạn CS. Chú em lái xe ‘brand new’ chừng 100 ngàn đô thôi. Và ở nhà bạc triệu.

Ðúng ra nếu nín khe, không khoe mẽ thì hổng có ai huỡn đâu mà để ý. Năm rồi, tay trưởng lớp có biệt danh là ‘Khỉ già’ bày đặt tổ chức 50 năm lớp cũ, trường xưa. Chú em theo Vi Xi nầy ghi tên đòi tham dự. Mấy đứa khác nghe tin bèn bắn tiếng: “Có nó không có tao!” Tụi nó xúm lại một bầy đòi tẩy chay cuộc họp mặt. Vậy là vài đứa tổ chức rét, giương cờ trắng đầu hàng. Kêu chú ‘Vi Xi’ nầy ở nhà chơi với vợ mầy đi! Vì tụi nó không muốn chơi với mầy!

Xem thêm:   Chủ tiệm nước

o O o

Rồi ông nhạc sĩ Tuấn Khanh viết rằng: “Nhiều người Việt tại Mỹ sống bằng đồng tiền lương thiện ít ỏi của mình đã ngạc nhiên hỏi rằng: “Họ là ai? Sao giàu vậy?”

Rồi ông cho “Anh Mến” nào đó, sống ở Kansas hơn 10 năm đã thảng thốt kể rằng anh chứng kiến những người Việt đến Mỹ mua một lúc 2, 3 căn nhà. “Việt Nam bây giờ dễ kiếm tiền lắm hả anh?” anh Mến ngơ ngác hỏi. Thật khó mà giải thích với anh Mến, dù cùng là người nói tiếng Việt với nhau”.

Thưa ông nhạc sĩ! Nói ông đừng buồn, tui e rằng nhân vật Mến là do ông tưởng tượng ra. Vì câu hỏi của anh Mến nào đó nghe thật ngô nghê và thiệt ngu ngơ?!

Chúng tôi vượt thoát xích xiềng nô lệ của CS, nhào ra biển, một sống, mười chết cũng đi không ngớ ngẩn đến mức không biết được câu trả lời.

Những đứa trẻ nầy tiền rủng rỉnh đến từ một đất nước CS độc tài thì chúng tôi ai cũng biết hàng triệu đô la đó là tiền của cha mẹ chúng, là đảng viên cao cấp CS, ăn cướp, ăn cắp của dân chớ nó ở đâu ra?

Rồi ông nhạc sĩ Tuấn Khanh cho biết thêm những điều ai ai cũng biết là: “Những vùng quê đói nghèo phải xin gạo trợ cấp mỗi năm. Nhưng đầy dẫy các quan lớn vẫn lên nhà cao, tậu xe to và viết các dự án xây tượng đài hàng ngàn tỉ…”

Bảo Huân

“Sài Gòn, Hà Nội… nhớ những ngày nước ngập lụt lội đến tận giường. Những mùa nhập học hàng ngàn phụ huynh vật vã, lê lết khắp nơi chạy trường cho con mình, dù phải gửi lót tay.” Nên ông cho rằng: “Có lẽ người Việt đã quen sống vất vả và chịu đựng nên mọi thứ đã quen dần.”

Xem thêm:   Để trả lời một câu hỏi

Không! Không ai quen dần với chuyện bị ăn cướp đâu ông. Chúng tôi, ngoài và ngay cả trong nước, đều biết những chuyện khốn nạn như thế nầy. Ông nói vậy thì tội nghiệp bà con mình. Bị ăn cướp sao bà con không dám chống lại?! Bà con chúng ta buộc phải câm nín vì chánh quyền CS có súng mà người dân lại tay không.

Dẫu sao cũng cám ơn ông nhạc sĩ Tuấn Khanh đã la làng giùm những người bị ăn cướp mà không dám la vì sợ bị ăn… súng.

Nhưng “Ðời có Luật nhơn quả” hay không?

Cướp đồng tiền mồ hôi nước mắt của người ta rồi chạy đi xa, ngay cả chạy đằng trời cũng không thoát thì nói chi tới chuyện chạy qua quận Cam nước Mỹ?

Ông tin tui đi! Ngày phán xét cũng không xa lắm đâu!

DXT