Đỗ Trung Quân sinh 1955 tại Sài Gòn. Mẹ của ông là bà Đỗ Thị Hảo. Ông mang họ mẹ. Ấu thời của Đỗ Trung Quân có nhiều khó khăn. Sau khi tốt nghiệp Tú Tài, ông vào học tại Viện Đại học Vạn Hạnh. Ông là nhà thơ nổi tiếng trong văn học.
Đã xuất bản: Cỏ hoa cần gặp (Thuận Hoá, 1991) tập thơ được nhà Trình Bày tái bản năm 2004. Hiện sống, viết, và vẽ tại Sài Gòn. Ngoài sáng tác văn học, Đỗ Trung Quân còn trình bày bìa sách, minh hoạ sách báo. Nhiều bài thơ của ông được phổ nhạc và được nhiều người yêu thích như Hương tràm, Quê hương, Phượng hồng…
Tác phẩm: Ngoài Cỏ Hoa Cần Gặp, còn có Chân Mây Cuối Trời (in chung cùng Hoàng Ngọc Biên, 2003). Mang tâm hồn mơ mộng trong cuộc sống hỗn tạp, thơ Đỗ Trung Quân từ đó phản ảnh nhiều sắc thái, từ chỗ nhẹ nhàng, rất thơ lao vào ngọn triều ngông ngạo và phản kháng. Ông được mến mộ và đánh giá cao. SAO KHUÊ
Có gì… có gì…
như không có gì…
bức tường lá xanh như bình yên
nắng mỗi ngày cũng bình yên như bức tường lá
tranh tĩnh mịch như thiền
có gì buồn?
người ra vào
bàn ghế lên cơn
chén muỗng lên đồng
máy cash tuôn những tờ bill rất thơm
cớ sao buồn này kim?
cớ sao sầu này kwan?
có gì nghèn nghẹn sau nụ cười rất tươi
sau câu chào mời “welcome quý khách!”
có gì ngổn ngang như nỗi niềm
khi ta chọn bình yên
khoác chiếc tạp dề tượng trưng
cho một phần đời mỏi mệt
chỉ còn nghĩ về tiền
cố tập lờ tịt cảnh những con người lây lất bên lề đường
đi khiếu kiện
cố tập lơ đãng đi qua ngày Gạc-Ma bi thống
Ngày tiếng Hoa lần mò từ biển Ðông
vào tận bảng đen phấn trắng
Việt Nam
mày sao rồi kwan?
mày sao rồi kwan?
Có thấy lòng vui không?
khúc tháng ba
Hoa điệp vàng tháng ba
Những phố mùa mưa xa
Một tên người vừa nhớ
Một tên người vừa quên ….
Những phố dài anh đi
Mái nhà lên rêu xám
Chút tình nào phơi mưa
Em không là rêu bám
Hoa điệp vàng tháng ba
Những phố mù mưa xa
Một tên người ở lại
Suốt một đời riêng ta
Những đám đông vắng em
Là nỗi buồn anh đấy
Những bậc cầu thang quen
Căn phòng quen – ghế trống
Hoa hồng và bánh kem
Chút tuổi thơ ảo mộng
Hoa điệp vàng tháng ba
Mùa hạ dài đi qua
Khói trời hong mái tóc
Chút buồn nào trong hoa…
Đã từng có những lúc…
Ðã từng có lúc trong khốn khó
Vẫn hiện lên gương mặt của con người
Như bó hoa cúc vàng gói trong giấy báo
Cài lên cánh cổng ngôi nhà cũ kỹ – chủ nhân đi vắng
Hoa đợi người về đến lúc úa tàn…
Ðã từng có lúc trong vất vả
Vẫn thấy những chân trần lấp lánh ánh lân tinh
Trên mặt đường đêm
Những cư dân bần cùng
Dìu nhau qua bóng tối
…
Lạ thay.
Như chiếc bảng bị bôi xoá
Những mặt người không còn là mặt
Phẳng lỳ
Không mặt người
Cũng không mặt nạ
Nhang nhác một loài tiến hoá ngược nào
Ðã từng thấy đâu đó
Mấp mem bờ tuyệt chủng…
…
Ngôi nhà cũ vẫn còn đấy
Chủ nhân đã về
Người bán bó cúc vàng thôi không còn treo nữa
Có người hỏi vì sao ?
Cứ nhìn xuống cổng nhà
Những cánh hoa còn rất tươi vụn nát
Bởi những kẻ đi qua…
thơ trong công viên
vốn tình hay quên và thường đến muộn
chỗ đã có người ngồi
chẳng sao
thì ta ngồi xuống cỏ
cũng vui thôi
thỉnh thoảng ta cũng có một chỗ
ngồi chưa lâu lại lơ đãng đứng lên
kẻ chiếm chỗ cười nhăn nhở
chẳng sao
ta lại ngồi với cỏ xanh
nghe cỏ thở
cỏ êm ái
đôi khi tặng thêm nhành hoa dại
một tiếng dế gáy non
một chiếc lá vàng
nhờ trời
tính hay quên và thường đến muộn
ta có một chỗ ngồi
bình an