Tôi loay hoay mấy bận mà không viết được, trong lòng vẫn còn nhiều cảm xúc lẫn lộn thật khó nói nên lời. Những cảm xúc cứ cuồn cuộn làm cho tôi không biết nên bắt đầu viết như thế nào, vả lại những điều mắt thấy tai nghe, những câu chuyện không đầu không cuối đầy ắp nên không biết điều nào nên lấy cái nào lược bớt đi.

Ký tặng sách tranh   

Bước đầu tiên khi về là gặp ngay những bộ mặt lầm lì, những ánh mắt xét nét của nhân viên hải quan. Họ hầu như vô cảm, sau khi xem xét hộ chiếu, thị thực xong. Họ chẳng chịu trả lại mà quay sang quan sát dòng người đang xếp hàng, ánh mắt liếc ngang liếc dọc. Trước khi đi ai cũng bảo kẹp tiền vào hộ chiếu để họ làm việc cho nhanh. Tôi thì không! Kiên quyết không! Ðồng hương gốc mít cũng lạ thiệt, khi ở bên ngoài thì hùng hổ lắm nhưng về đến cửa khẩu là khép nép, khúm núm và ngoan ngoãn chi lạ!

Những ngày ở Sài Gòn tôi lang thang nhiều nơi để tìm lại những kỷ niệm xa xưa, thật tình mà nói thì hoàn toàn thất vọng, có lẽ tôi sống bằng nhiều tâm tưởng, bằng mộng mơ nên khi đối diện thực tế thì vỡ mộng! Khi chưa về tôi vẫn mường tượng Sài Gòn thế này, Sài Gòn thế kia nhưng về rồi thì ngán! Cả một biển người trên đường phố, xe cộ gầm rú đinh tai nhức óc, dòng xe cuồn cuộn kín các ngả đường, ở những giao lộ thì thật kinh khủng, phải nói là một sự hỗn loạn không thể tưởng được. Hình như tất cả mọi người tuôn hết ra đường?  Những quán xá, tiệm buôn hai bên đường, những khu chợ, hẻm… Mọi người tràn ra chen lấn cả vỉa hè thậm chí cả lòng đường. Sài Gòn chỉ sang trọng và đẹp ở vài khu vực Quận Nhất, Quận Ba thôi. Chợ Lớn cũng thế, cũ kỹ, ồn ào, nhếch nhác… Sài Gòn ngày nay phân hóa rất mạnh, những cao ốc mọc lên nhan nhản, nhất là khu vực bờ sông Sài Gòn, khu vực Thảo Ðiền, Phú Mỹ Hưng… Và ở những khu này thì đa số là người Hàn quốc, người Bắc, người ngoại quốc. Sài Gòn hoa lệ, Sài Gòn hòn ngọc Viễn Ðông… chỉ e là ngôn từ trong sách vở mà thôi! Các quan lạc quan tuyên bố: “Nơi đáng sống nhất quả đất”, “chẳng kém gì Singapore, Paris…”, “Cột điện cũng rủ về đây sống”… Thử đi một vòng kênh Nhiêu Lộc-Thị Nghè thì ắt hẳn tắt tiếng, nước đen ngòm, rác rến lềnh phềnh, hôi thối dễ sợ, dầu đã được “cải tạo”! Những hàng cây xanh tuổi đời trăm năm bị cắt sạch. Trẻ em, người già, người tàn tật xin ăn, bán vé số khắp phố phường. Nạn cướp giật không còn phải nói nữa! Bây giờ lớp người xài ma túy, thuốc lắc tràn lan. Những nhóm giang hồ xã hội đen lộng hành như chỗ không người, chúng lê mã tấu tóe lửa trên đường. Sài Gòn mưa là ngập, thậm chí không mưa cũng ngập…Tôi ghé thăm một nhà người thân ở Thanh Ða – Bình Thạnh, khi đến rất bình thường, khi về, bước ra cửa thấy nước đã lênh láng đến tận đầu gối. Hòn ngọc Viễn Ðông như thế này sao? Có một điều không thể phủ nhận là ở Sài Gòn cũng sướng thật, có tiền là ăn chơi mát trời ông địa, muốn gì cũng có, thích gì cũng chiều, rượu thịt, mát xa, gái gú… không thiếu món nào. Giới có tiền, Việt kiều, đại gia cứ ăn chơi phè phỡn như thể những ông trời con.

Nữ văn sĩ Elena

Sài Gòn ngày xưa, Sài Gòn trong tâm tưởng của tôi là những con đường rợp mát hàng me, hàng xà cừ, những cây dầu thả trái xoay tít trên không trung. Sài Gòn ngày xưa đẹp, thanh lịch dễ thương. Sài Gòn nay nhiều cao ốc hơn, giàu có hơn, hiện đại hơn nhưng quá xô bồ,  hỗn tạp và nghiệt ngã. Sài Gòn nay rác rến quá nhiều, rác khắp nơi, bụi đất kinh khủng, bụi bám trên bề mặt của nhà cửa, xe cộ, trên mọi vật và dĩ nhiên trên cả áo quần, mặt người và cả thức ăn!

Xem thêm:   Thử tài trí thông minh nhân tạo AI

Quê hương mình giờ nhiều rác quá, chỗ nào cũng rác, thành phố, thị trấn, thôn quê, đồng ruộng, sông biển, núi rừng… đâu đâu cũng thấy ngập tràn túi nylon, hộp xốp… Người mình giờ xài túi nylon kinh khủng quá, món ăn thức uống, vật dụng… bất cứ thứ gì cũng đựng trong túi nylon, xong vứt bừa bãi khắp mọi nơi, kể cả tuôn ra mương, xuống cống. Người ta có thể ngồi ăn thoải mái vui vẻ ngay cạnh miệng cống, bàn ghế bé tí tẹo cùng với rác, giấy, thức ăn thừa, nước bẩn… bắn tứ tung.

Nhóm Quán Văn và tác giả (áo trắng, đứng).

Người mình giờ ăn nhậu kinh khủng quá, có thể nhậu bất cứ lúc nào, mà đã nhậu là nhậu tới bến. Sài Gòn cũng như cả nước quán nhậu khắp mọi ngả đường, có thể nói là sáng cà phê chiều nhậu. Ngày nay chị em cũng nhậu không kém gì nam nhi. Mọi giao dịch đều bắt đầu ở bàn nhậu, sang thì nhà hàng, xoàng thì những quán bình dân.

Trước khi về tôi dự định sẽ làm việc này, thăm người nọ… nhưng chẳng làm được gì cả, ngay cả việc bái kiến thầy, một bậc long tượng thiền môn thời hiện đại cũng không làm được. Có quá nhiều trở ngại. Mỗi một việc không có trong dự tính lại xảy ra: gặp nhóm nhà văn, nhà thơ, họa sĩ của tạp chí Quán Văn: Họa sĩ Lê Triều Ðiển, họa sĩ kiêm thi sĩ Lê Triều Hồng Lĩnh, nhà văn Ðặng Châu Long, Nhà văn Trương Văn Dân và vợ là nữ văn sĩ Elena… Chúng tôi gặp nhau ở cà phê “ Tắt đèn” tại chung cư Ngô Tất Tố. Các nghệ sĩ này vẫn gặp nhau hàng tuần ở quán cà phê cóc của chung cư.  Tạp chí Quán Văn hình thành và duy trì mười mấy năm nay là nhờ công sức và tâm huyết của anh Nguyên Minh, anh đã tuổi cao sức yếu nhưng vì đam mê văn thơ mà cáng đáng công việc. Quán Văn có thể xem như báo ngoài luồng. Người phụ trách phải xin giấy phép và phải rất linh hoạt, uyển chuyển để nó được sống và là sân chơi của những cây bút còn sót lại từ trước bảy lăm và những cây bút sau này có quan điểm tương đồng.

Văn thi sĩ ngoài luồng và tác giả (áo trắng- phải).

Người mình giờ giàu có và khá giả hơn xưa, rất nhiều người giàu lên và nhiều đại gia. Giàu có một tí là khuếch trương lên cho cả làng biết, thậm chí không giàu cũng làm ra vẻ giàu. Người giàu dù chỉ là cấp phường, xã cho đến hàng đại gia cấp tỉnh thành hay cấp quốc gia… đều có chung đặc điểm là chảnh và rất khinh người, hách dịch.  Ðiều tối thượng của họ: Làm tiền (bằng mọi giá), làm tình và ăn nhậu!

Xem thêm:   Hàng rào gỗ

Người mình giờ mê tín một cách không tưởng tượng nổi, chức quyền càng cao càng mê tín. Họ có thể cúng bái từ gốc cây, cục đá… Họ đốt vàng mã nhiều không kể xiết, vàng mã không chỉ là tiền, vàng, bạc, áo quần như ngày xưa, mà cả: iPhone, iPad, Apple watch, máy tính…Dân mê tín một, quan gia và đại gia mê tín gấp ngàn lần, bọn họ đi chùa, miễu, am… khắp nơi, sẵn sàng bỏ ra bạc tỉ để hối lộ thánh thần, họ còn xây nhà thờ họ, lập gia phả… thậm chí đúc tượng để lại cho đời sau.

Người mình với chính quyền giống như hai đường song song, dân thích Mỹ, khoái Tây nhưng quan thì ôm Tàu. Họ có một điểm chung duy nhất là đều tìm đường cho con cái mình sang Mỹ sang Tây. Những kẻ giàu có dù là quan hay dân cũng đều cố kiếm cái thẻ xanh hay quốc tịch nước ngoài, mở tài khoản nước ngoài, mua nhà ngoại quốc lót ổ…

TLTP

Ất Lăng thành, 11/22