Lời Giới Thiệu:

HẠNH PHÚC TRONG TAY là một chuyên mục mới của Trẻ, do anh Đặng Hiếu Sinh phụ trách, nơi những thao thức, những kinh nghiệm về hạnh phúc gia đình, hạnh phúc đời người được chia sẻ để mỗi người tự tìm ra chiếc chìa khóa hạnh phúc cho chính mình.

Ðây là “tiếng lòng” của Mẹ, em gửi anh Hai đọc. Hiểu và thông cảm hay không là tùy anh Hai, em không dám có ý kiến đâu nghen.

“Mỵ Khanh à! Mẹ muốn chia sẻ với con gái một câu chuyện buồn. Chuyện như sau:

Có một lần, tôi gọi taxi để đưa con chó đi khám bệnh. Vì con chó ho rất nặng tiếng nên gây chú ý đến người tài xế. Anh ta quay lại hỏi:

-Con chó bị cảm lạnh à?

Tôi đáp:

-Đúng vậy, nó ho liên tục từ hôm qua đến giờ.

Người tài xế thở dài hỏi:

-Chà, ho sao giống người vậy.

Rồi anh ta bắt đầu kể về những ký ức đau khổ khi anh nuôi con chó của mình. Nhiều năm trước đây, anh nuôi một con chó Becgie. Nó có thân hình cao lớn, ăn rất khỏe, tiếng sủa của nó rất vang.

Một hôm, anh cảm thấy mình không còn đủ sức để nuôi, anh cho nó vào bao tải và chở đi vứt. Vì sợ nó quay về nhà, anh đã lái xe đến một vùng núi cách nhà hơn 100km rồi thả ở đó. Sau khi thả con chó, anh lái xe thật nhanh, con chó đuổi theo mấy cây số rồi biến mất. Một tuần lễ sau, vào lúc nửa đêm anh nghe ngoài cửa có tiếng lạch cạch. Mở cửa ra nhìn thì hóa ra con chó quay về. Thân hình của nó gầy còm, dáng vẻ bối rối, rõ ràng là nó đã trải qua một thời gian tìm kiếm khá lâu.

Tuy rất ngạc nhiên nhưng anh ta chẳng nói câu nào, lẳng lặng vào trong nhà lấy ra một chiếc bao tải và cho con chó vào, vứt nó đi một lần nữa. Lần này anh đi theo đường quốc lộ số 1. Dọc đường anh nghe tiếng con chó khóc thút thít. Khi đến nơi, anh ta mở chiếc bao tải ra thì thấy toàn là máu. Ở khóe miệng của con chó, máu vẫn tiếp tục trào ra. Anh dùng tay banh miệng con chó ra thì thấy lưỡi nó đã đứt làm đôi. Hóa ra con chó đã cắn lưỡi tự tử.

Khi người tài xế kể xong chuyện, một không khí im lặng lạ thường bao trùm chiếc xe. Từ chiếc kính chiếu hậu, tôi nhìn thấy khóe mắt của anh đỏ lên. Một lát sau, anh nói:

-Mỗi lần nhìn thấy chó của người khác tôi đều nhớ đến con chó của tôi. Sự việc này khiến cho tôi đau khổ suốt cả đời. Tôi không phải con người. Tôi không phải con chó.

Nghe xong câu chuyện của người tài xế, trước mắt tôi như hiện ra cảnh tượng: con chó ấy chạy lang thang giữa núi sâu, qua những cánh đồng hoang, đến những thành phố ngoại ô. Để trở về gặp lại chủ nhân, nó đã chạy hàng trăm cây số. Khó khăn lắm mới tìm được đường về nhà, vậy mà chủ nhân không những không mở cửa, không một lời an ủi nào còn lập tức vứt nó đi lần nữa. Đây là một cú sốc lớn đối với một con chó trung thành và tình nghĩa. Để khỏi bị chối bỏ lần nữa, con chó đã tự kết liễu đời mình.

Người tài xế kể tiếp. Anh đã mang con chó về chôn cất ở trong vườn, thường xuyên cầu nguyện cho nó. Vậy mà đến nay anh vẫn chưa gạt bỏ được nỗi ân hận trong lòng. Vì thế anh thề rằng, phải kể cho những người nuôi chó nghe câu chuyện này, khuyên mọi người hãy yêu quý con chó của mình nhiều hơn. Anh hy vọng việc này sẽ giúp anh chuộc lại phần nào tội lỗi của mình.

Một con chó có tình có nghĩa nhưng lại bị vứt bỏ một cách vô tình, điều này khiến cho người tài xế đau khổ suốt cả cuộc đời…”(*)

Mỵ Khanh à, hôm qua Mẹ nhờ anh Hai con đem Lucky đi tắm và cắt lông. Thiệt tình, Mẹ thất kinh hồn vía khi thấy cái cách anh Hai con thảy Lucky lên xe. Nhìn Lucky lạng quạng vì mất thăng bằng mà Mẹ xót ruột. Ước chi Mẹ có đủ sức khỏe, đi đứng vững vàng để mỗi tháng một lần đưa Lucky đến tiệm PetSmart mà không làm phiền đến Khương khi mà Mẹ luôn có cảm giác anh con chưa từng tỏ ra quan tâm đến Lucky của Mẹ.

Câu chuyện đau lòng kể trên đã làm Mẹ rơi nước mắt và lo sợ khi nghĩ đến một ngày nào đó Mẹ sẽ mất Lucky… Con và anh Hai con, đứa nào cũng có gia đình riêng phải lo toan với những vất vả trong cuộc mưu sinh nên không thể đến thăm Mẹ hàng ngày. Mẹ hiểu và hoàn toàn không trách móc tụi con, chỉ mong hai đứa biết rằng sự có mặt của Lucky là một niềm an ủi lớn cho Mẹ trong ngày tháng cô độc kể từ ngày Ba con qua đời. Căn nhà thân yêu này đã bớt đi sự hiu quạnh vì lúc nào Mẹ cũng có Lucky lẩn quẩn theo từng bước chân. Cái cách nó nhìn Mẹ, rồi nhủi đầu vào ngực Mẹ mỗi khi Mẹ nằm trên giường bệnh một mình mà tụi con chưa kịp đến thăm mới ấm áp và dễ thương làm sao. Những lúc Mẹ buồn, dường như Lucky cảm nhận được khi nó nhìn Mẹ bằng ánh mắt tha thiết. Ánh mắt của những con vật tình nghĩa đáng yêu này như đượm chút u buồn và đã trở thành nét buồn thăm thẳm khi bị nhốt trong chuồng chờ ngày bị xẻ thịt mà Mẹ tình cờ nhìn thấy trên TV…”

Đọc những dòng chữ của Mẹ, Khương chợt liên tưởng đến câu chuyện chú chó Hawkeye của đội đặc nhiệm SEAL thuộc Hải quân Mỹ tại đám tang của người lính có tên Jon Tumilson đã hy sinh vì nhiệm vụ tại Afghanistan. Hawkeye đã nằm phủ phục dưới quan tài của chủ nhân trong suốt buổi lễ. Một hình ảnh khiến nhiều người không cầm được nước mắt.

-Lucky Phạm.

Tên của Lucky theo họ Phạm của Mẹ được xướng lên bởi nhân viên PetSmart. Đưa tay kéo sợi dây xích, Khương thấy Lucky đang run rẩy giương mắt nhìn mình như cầu cứu. “Lucky chẳng khác nào đứa con yêu dấu của Mẹ”. Khương chợt nao lòng, anh ngồi xuống, dịu dàng bế Lucky lên tay nói khẽ “Đừng sợ, có anh Hai đây”. Trước khi trao Lucky vào phòng khám để chích ngừa, Khương vuốt nhẹ lưng nó thầm hứa sẽ cư xử thân thiện với Lucky hơn vì nó đã thay mình mang niềm vui đến cho người Mẹ già đang rất cần một “người bạn” nghĩa tình, chung thủy và hơn hết là bà đã xem nó như đứa con thân yêu của mình.


Bạn thân mến,

Câu chuyện con chó Becgie trên đây ai đọc chắc cũng phải mủi lòng phải không bạn?

Theo tài liệu đã đọc, người viết được biết The American Pet Products Association (Hiệp hội Sản phẩm Vật nuôi Hoa Kỳ) là một hiệp hội công nghiệp phi lợi nhuận được thành lập vào năm 1958 và có trụ sở chính tại Stamford, Connecticut, tại Hoa Kỳ có 84.9 triệu nhà có nuôi thú trong nhà- khoảng 68% dân số- Đa số thú nuôi là chó. Và cũng theo kết quả được nghiên cứu bởi The American Animal Hospital Association (Hiệp hội Bệnh viện Động vật Hoa Kỳ) cho thấy hơn 90% chủ sở hữu vật nuôi tin rằng việc nuôi thú cưng có ảnh hưởng tích cực đến sức khỏe thể chất và tinh thần của họ.

Không ai có thể phủ nhận chó là loài vật khôn ngoan, thông minh và luôn bày tỏ lòng yêu thương, trung thành với chủ. Biết bao nhiêu câu chuyện về sự đối xử đầy tính nhân văn mà con chó đã thể hiện với chủ nhân, thậm chí có nhiều người không làm được đã khiến hằng triệu người phải rơi nước mắt.

Đối với người già neo đơn, sự có mặt của một chú chó trong nhà sẽ thêm ấm cúng biết bao. Chắc hẳn những lợi ích về tinh thần mà một con chó sẽ đem lại cho người nuôi nó rất lớn nhưng bên cạnh niềm vui thì cũng có nhiều hệ lụy mà bất cứ ai quyết định nuôi chó cũng nên cân nhắc.

-Về trách nhiệm: Sống trong một xã hội mà yêu thương thú cưng là một nét văn hóa thì con chó trong nhà cũng được đối xử như một thành viên của gia đình. Ai đã từng nuôi chó, cho dù ban đầu vì chiều những đứa con bé bỏng của mình mà chấp nhận nhưng rồi dần dần sẽ yêu thương chó như người thân vì thật sự nó rất đáng yêu. Chính vì lẽ đó, bạn phải thêm phần chi phí chăm sóc từ thức ăn cho đến sức khỏe. Chưa kể những khi có việc cần đi xa lại phải tốn một khoản tiền không nhỏ đối với người có lợi tức kém để gửi nó đến “hotel” dành cho thú vật. Rồi khi chó cưng bệnh hoạn liệu mình có thể dửng dưng nhìn nó bị những cơn đau hành hạ thân xác không?

-Về tinh thần: Đời sống một con chó ngắn ngủi. Nó sẽ già yếu rồi mất đi và bạn sẽ phải gánh thêm niềm đau xót như mất người thân. Một anh bạn của người viết có nuôi một chú chó mà anh yêu thương hết lòng vì anh không có con và cũng vì nó mang đến cho anh niềm vui to lớn sau những giờ làm việc mệt nhọc. Đến một ngày bác sĩ khám phá ra chú chó bị bệnh ung thư nên phải uống thuốc mỗi ngày. Anh chấp nhận chăm sóc nó mà không ngại tốn kém. Nhưng rồi một hôm con chó bị bắt trộm vì sự vô ý của anh. Anh vô cùng đau khổ và suy sụp tinh thần khi nghĩ con chó cưng của mình sẽ chết dần trong đau đớn vì không có thuốc.

Sẽ có nhiều khó khăn không lường trước từ những hệ lụy khi nuôi chó. Nếu bạn quyết định nuôi chó để có niềm vui ấm áp ở tuổi về chiều thì hãy chuẩn bị tinh thần vì phải chăm sóc nó như một đứa con. Thật sự chó cưng không phải như một món hàng lúc nào không  thích thì sẽ bán đi, bởi vì cái tình cái nghĩa của loài vật trung tín này sẽ vô hình ràng buộc với bạn không dễ gì cắt được nếu bạn là người nhiều tình cảm và quý trọng nghĩa tình.

—–

(*) Bài không có tên tác giả