Thơ tản văn, cũng gọi là thơ xuôi, là loại thơ mang hình thức văn xuôi nhưng lại ẩn chứa hồn thơ rộng mở đầy cảm xúc. Sau đây Trang Thơ giới thiệu thơ xuôi của 3 nhà thơ: NTKhánhMinh, Ý Nhi, NXThiệp. SAO KHUÊ
Ý NHI
những cây sồi bên hồ
thuyền quang
Không có gì của đời tôi đã xảy ra nơi ấy
Chỉ có những ý nghĩ như lửa dưới vòm xanh trầm lặng
Và niềm mong mỏi khôn nguôi bên tán cây xào xạc gió
Năm tháng qua đi
Tôi đã cùng nơi kia gắn bó
Những cây Sồi mọc bên lối nhỏ
Chứng kiến những gì được che giữ trong tôi
(Ý nghĩ về hạnh phúc bền vững hơn hạnh phúc giữa đời
Ý nghĩa về niềm vui lớn hơn niềm vui có thực
Và nỗi đau trong ta ghê gớm hơn những gì ta có thể giãi bày)
Giờ đây mỗi khi tôi qua dưới bóng cây Sồi
Tôi tưởng như phố phường xa vắng hết
Và tất cả mọi điều cách biệt
Chỉ màu xanh trầm tĩnh cùng tôi.
Nguyễn Thị KHÁNH MINH
khoảnh khắc giấc mơ
Nếu có bình yên. Tôi xin an lành gom hết những lời kinh nguyện. Bầu trời no tin cậy. Mầu xanh phủ hết tai ương cho con người và trái đất chan hòa nương tựa. Tôi sẽ tìm về đêm bé thơ thỏ thẻ với cha điều mơ ước chưa từng nói. Nếu có tìm tôi. Xin trông chờ mảnh sáng sao băng.
Nếu có một nơi để nhớ. Vạt đèn thức khuya trổi lên bài ca năm tháng. To nhỏ câu thơ từng phút hôm nay ta sống cùng người. Nếu có tìm tôi xin hát bằng nhịp tim bổng trầm lời tình tự. Nơi giấc ngủ một người, trái tim vẫn hoài đập trong khoảnh khắc của giấc mơ…
Nếu có bay đi. Cho tôi đôi cánh hoa bay về miền đồng lúa chín vàng. Ngôi làng không bận lòng gì hơn là sống bình yên. Có con tầu đi về chở chuyên hội ngộ. Mỗi tiếng cửa mở ra là một tiếng reo sum vầy. Mỗi bếp lửa là mỗi báo tin mùa màng no đủ. Nếu có tìm tôi. Xin theo dấu sáng đom đóm quyện hương bờ giậu quê nhà.
Tôi sẽ thắp ánh sáng của sao hôm không có nước mắt chiều phai, của sao mai hẹn về khung trời đang mở nắng. Tôi sẽ treo trước cửa sổ phòng người tiếng hót một loài chim sớm đánh thức ngày vui. Tôi sẽ kéo tấm rèm chở che một điều đang bắt đầu lung linh trong khép lại một ngày ơn phước, nếu có tìm tôi…
Nếu thanh xuân là quà tặng. Sinh cho tôi đời lá non. Sẽ sống tận cùng xanh, hết sức. Từng hạt mầm nuôi tôi trở lại cho dẫu hơi thở kia có không ngừng lặp lại nỗi đau. Tôi sẽ về hay tôi sẽ đi. Lời chào ấy là phút tôi trao nhận một món quà vô giá.
Tôi sẽ theo con sóng nhỏ về biển xanh. Biển thanh bình hiền hậu. Xoá đi những giờ thiên tai. Người ơi. Nếu có tìm tôi. Phút thức khuya trên hàng dương liễu và con trăng mới mọc. Trên bước gió mở ngàn khơi nơi cuối cùng là phương Đông ấm một mặt trời…
NXT
có gió. chong chóng sẽ quay
Này. bé con ơi
có gió. chong chóng sẽ quay
có gió. những con ốc con sò. của chiếc phong linh. sẽ reo
và tôi. sẽ chạy chơi. như ngọn cỏ bồng qua những ngọn đồi cổ thi
hoặc vừa đánh vòng bánh xe. vừa huýt sáo, trên con đường đất. dưới bóng cây. ngày nào
hoặc giả. tôi sẽ cưỡi chiếc xe đạp. có cái giỏ thật lớn thêm cái chong chóng trước ghi đông. như trần lê nguyễn sau 1975 đi bán báo dạo. ở tiệm cà phê con ngõ đường tự đức sài gòn. nơi hồ hoàng đài và các họa sĩ thường gặp nhau. có gã thi sĩ nghèo. ngồi rưới cà phê lên cỏ. tưởng niệm bạn bè đã khuất.
vâng. chiếc xe đạp của tôi. có cái chuông rất to. kêu kính coong kính coong. báo tin tôi đã đến trước thềm nhà
tôi làm nghề đi phát flyers. như hà thúc sinh. như nguyễn trung dũng. hồi mới qua đây
đi phát những bài thơ. những bản nhạc. và tranh tintin charlie brown cả tranh gà tranh lợn có cô tốc váy hứng dừa để lộ đùi và đít. tranh đem phát không cho những người cô đơn và phát những tờ quảng cáo những quán cà phê có ca sĩ lên hát không tính tiền. những tiệm sách có tiếng đàn piano nghe trong chiều tà. tấu khúc the house of the rising sun hoặc gloomy sunday. không thằng khùng con ngu nào tự tử
vâng. có gió chong chóng sẽ quay. chiếc phong linh kết bằng vỏ sò. sẽ reo
và tôi đi bán những quả bóng màu hoặc bán kẹo kéo như trần hoài thư ngày nọ, trên xe có nhạc và chiếc chong chóng ngũ sắc quay như điên. tha hồ cho những trẻ bán báo dạo và vé số ế chạy theo bám đuôi xe. cười sặc sỡ
nổi hứng. tôi cũng làm người hát rong với cây đàn ghi ta, và cái chong chóng cài trên mũ. kể lể chuyện tình của romeo và juliet hoặc trương chi mỵ nương. mà cũng có thể là chuyện tình riêng của tôi với cô bé bán xôi vò chè đường trên góc phố thuở xưa. một chuyện tình có kết thúc vui. không ai lấy ai (lấy làm chi cho khổ đời nhau). chỉ có xôi và chè dính quanh mồm mép. hôn nhau ngọt lịm. nhớ đời
vâng. tôi sẽ đi. khi trời nổi gió. đi khắp thành phố và quận lỵ. về cả những làng quê. mang theo chiếc chong chóng nhiều màu quay tít. vừa rao truyền lời sấm ký về sự ra đời của những con người trung thực, yêu trẻ thơ và những vật không ở thế giới thần tiên. như cái chong chóng và những chiếc vỏ sò. yêu anh yêu em và con ong đi tìm bông hoa. mặt trời. và nhà thơ có tên emily dickinson.
này cô bé cậu bé sún răng. nhìn tôi cười toe toét. cô bé nhìn mãi chiếc chong chóng của tôi và nghe lời tôi hát. ôi chú bé và cô bé nghe trần tiến đàn hát mà quên cả chung quanh. “Ngoài kia có chú bé trèo cành me mắt xoe tròn lắng nghe. Đàn tôi hát câu gì mà sao cô bé cười ngộ ghê. Đàn tôi hát câu gì mà sao chú bé ngồi mơ màng.”
vậy đó. vậy đó. bé ơi. câu chuyện vậy mà kết thúc quá buồn. ai có ngờ đâu chuyện đời không như trong cổ tích. của tôi và các nhà văn trung thực. chiếc chong chóng nhiều màu quay tít trên chiếc xích lô chở cô vương giai chi bỗng chạy thẳng tới một quảng trường lúc không giờ không một bóng người. chỉ có những mũi súng chong sẵn hướng về phía cô. ôi. hãy đọc sắc giới của trương ái linh đi rồi sẽ thấy thương cô vương giai chi ngây thơ trong trắng
và chiếc chong chóng nhiều màu trên chiếc xích lô đêm. vẫn quay. vẫn quay.