Lữ Quỳnh là bút hiệu của Phan Ngô, sinh năm 1942 tại Thừa Thiên-Huế. Thân phụ mất sớm, lúc một tuổi. Tuổi nhỏ phần lớn sống tự lập. Học sinh Quốc Học-Huế năm 1959-1962. Dạy học, trường Bán công Vinh Lộc 1962-1963. Cựu Sĩ Quan VNCH (Khóa 19 Trường Bộ Binh Thủ Đức, ngành Hành Chánh Quân Y) Đơn vị phục vụ : *Tổng Y Viện Duy Tân – Đà Nẵng *Tiểu đoàn 22 Quân Y (SĐ22BB) -Bình Định *Quân Y Viện Quy Nhơn. Có mười năm sống ở Quy Nhơn. Tại thành phố này, trong một số sinh hoạt, được gặp các anh Quách Tấn, Võ Phiến; các bạn văn Hoàng Ngọc Tuấn, Nguyễn Mộng Giác, Doãn Dân, Trần Hoài Thư, Lê Văn Ngăn, Võ Chân Cửu….
Sau 1975, “Học tập cải tạo” ở trại Cồn Tiên, Ái Tử (Quảng Trị). Đến Hoa Kỳ năm 2000, Hiện định cư cùng gia đình ở San Jose, California.
Lữ Quỳnh là ngòi bút đặc sắc. Anh chuyên làm thơ, viết truyện, tham dự sinh hoạt với nhiều anh em. Những ngày này, đọc thơ Lữ Quỳnh để thấy lòng ấm áp. Như gặp lại một tiếng nói quen, một ánh nhìn thân ái.
SAO KHUÊ
Chiều cuối năm
đi nhầm tàu ở San Jose
Thành phố chiều cuối năm
những chiếc bus chạy qua vắng khách
đường mang số – hàng cây trơ cành
mùa đông vừa đem đi hết lá.
Ngồi một mình cà phê Starbucks
ở góc đường số 3
mưa mịt mù ngoài cửa kính
người phục vụ da đen đưa mắt nhìn buồn bã
thời gian trôi
trên những chiếc bàn trống.
Nỗi nhớ chiều cuối năm
cánh đồng một thời bom đạn
giờ này trắng xóa mưa
bạn bè nghĩa địa đìu hiu
ôm đất trời sũng nước.
Ðón light rail
đi Blossom Hill
toa tàu vắng
người homeless già thu mình hàng ghế cuối
giấu khuôn mặt dưới chiếc mũ dạ nâu
tàu đi – tàu qua rất lâu
bóng tối đầy trong đôi mắt
người homeless già
tàu đi – tàu qua nhiều ga
người homeless vẫn ngồi
chờ xuống ga nào quá khứ.
Tôi đi Blossom Hill
tàu qua hoài chẳng tới
mỗi lúc càng xa
những ga xép chiều mưa quê nhà
tiếng còi tàu ảm đạm
Lăng Cô – Thừa Lưu – Huế
tôi đã lên nhầm tàu
Santa Teresa – Winchester
chiều cuối năm
như người homeless già
tôi đi chuyến về ký ức.
San Jose, Dec.31-2010.
Những trái thông không rơi vào
mùa Giáng sinh
Tôi trở về nơi làm việc cũ
parking lot không một bóng xe
cánh cửa mỗi sáng bấm giờ vào ca
im lìm đến hãi hùng
tôi gọi thầm Amanda
mà sao cổ nghẹn
tôi gọi Amanda nhiều lần
mà âm thanh chỉ làm trái tim muốn vỡ
Gió reo hay thông reo
những ngọn thông cao vút
ném xuống lòng đường những trái khô queo
trái thông năm nào lúc chia tay
cũng xám màu huyết dụ
như chiều nay
giấc ngủ mấy mùa đông
vì một tiếng thông rơi
mà tỉnh thức
Tôi bước đi trên lối cũ
tiếng gió và sự lặng thinh
bãi đậu xe lênh đênh hoàng hôn
tôi thất thanh gọi …
sao chỉ nghe tiếng vỡ trong ngực mình.
San Jose, 12-2010
Chiều ở Tân Định
Tặng Đinh Cường
Chiều Tân Ðịnh rưng rưng phượng đỏ.
Ðỏ gió mùa khô. Ðỏ mắt mình.
Rượu đỏ trên tay tràn nỗi nhớ.
Hoàng hôn nào hoàng hôn trong tranh.
Ðường thuốc lá chiều nay vắng bạn.
Một ly mình. Và một ly không.
Ðiếu thuốc lá ngậm hoài thấy nhạt.
Khói lang thang khói cũng ngập ngừng.
Quán hoa giấy chiều nay lãng đãng
Uống ngụm nắng tàn trong chiếc ly không.
Sai Gon, 1990.
Có một giấc mơ…
tuyết bắt đầu rơi bên miền đông
miền tây tuyết chỉ rơi trong những giấc mơ
giấc mơ thì không có mùa đông mùa hạ
tuyết đuổi tôi trong nhiều đêm dài
dù Trần Hoài Thư ở New Jersey
có nhìn tuyết mà buồn
cũng không thể buồn bằng nỗi buồn tôi
khi tuyết tan trong bóng tối
thức giấc với bàn tay lạnh
đặt lên trái tim mình
nghe nhịp đập thời gian
dù đêm vẫn có giấc mơ hồng
nhưng tuyết biến thành cơn bão trắng
thổi hồng tan theo hư không
San Jose, Oct.30-201