Trần Hoàng Vy tên thật Trần Vĩnh, sinh năm 1952, quê quán Quảng Ngãi. Tốt nghiệp Đại học Sư phạm. Trần Hoàng Vy làm thơ, viết văn khi còn là học sinh, sinh viên tại Sài Gòn.
Sau 1975 đăng thơ trên các báo trong nước và hải ngoại.
Đã in: Ngủ giữa vườn tiếng chim (1995); Miền thơ ấu (1996); Thơ gửi tuổi 17 (2000). Gần đây, nhà xuất bản Nhân Ảnh ở Canada đã ấn hành “Tuyển thơ Trần Hoàng Vy”.
Nhà thơ Du Tử Lê sinh thời nhận định về tập thơ này như sau: “Với trên 80 bài thơ viết bằng nhiều thể loại khác nhau và, không ít những bài thơ viết về song thân, bằng hữu hoặc nơi chốn (nhất là Quảng Ngãi, nơi tác giả sinh ra), được họ Trần chọn hình thức thuật-sự, với tất cả chân thành, chất phác, là những bài thơ có sức rung cảm, lay động tâm hồn người đọc.”
Trang Thơ đã một lần giới thiệu những bài thơ viết cho cha của Trần Hoàng Vy. Sau đây xin gởi đến các bạn một vài bài thơ của cùng tác giả viết cho mẹ nhân mùa lễ Vu Lan.
SAO KHUÊ
chọn một đóa hồng trong mùa vu lan…
những đóa hồng nhung hồn nhiên khoe sắc thắm
dịu dàng hồng bạch ướt sương
tôi đứng bên đường
ngẩn ngơ nhìn dòng người mùa Vu lan về hội…
cô gái trẻ chọn cho mình đóa hoa hồng đỏ
cài lên ngực áo thanh tân
chú bé đánh giày, chọn đóa hoa hồng bạch
bước đi dáng nhỏ ngại ngần!
đã rất lâu rồi… tôi không muốn chọn hoa
cha mẹ đôi bên đã không còn nữa
cài màu trắng… xót xa
màu hồng đã có cháu, con tôi chọn lựa?
hôm nay đứng trước những đóa hoa hồng
tôi nhìn trời xanh, mây trắng
những dòng người thầm lặng
có ai… chẳng thật lòng nghĩ về cha mẹ không?
mỗi người một chọn lựa
ngày xưa bên bậc cửa
mẹ già mỏi mắt chờ con
giờ mẹ không còn nữa,
mới nhận ra mình đóa- hoa- chờ- mong
giá mà được chọn
tôi trở về quỳ bên gối mẹ tôi
tôi trở về cõng cha đi tắm
và tặng người đóa hồng xanh- tinh- khôi!…
Vu lan mùa viễn xứ 2017
có một ngày
con ru mẹ ngủ
Cái ngày con ru mẹ ngủ đến từ hôm qua, tháng qua, năm qua…
Con không nhớ nữa
Khi mẹ bát tuần,
Tóc trắng màu mây?
Chợt buồn mỗi khi mẹ lẫm chẫm đi. Mẹ té
“Trẻ khôn qua, già lú lại”
Bát cơm mẹ ăn,
Hạt rơi, hạt vãi…
Chỗ mẹ nằm,
Lúc ướt, lúc khô?
Mẹ vắt kiệt sức mình,
Từ thời thằng hai, thằng bảy… con chín
Ðến tận út mười hai
Mẹ giờ chuối… nẫu chín!
Các con nhìn, mắt ướt, tay nâng.
Mẹ kể chuyện xưa cùng cái mền, cái gối
Ngày gióng gánh, quằn xiêu dáng mẹ
Mớ rau nhàu nhĩ, đỏ mắt cá ươn
Mẹ sợ nhà ta chiều nay hết gạo
Tiếng súng bìa làng, mẹ quặn thắt tim…
* * *
Thời buồn tan trong bóng mây
Theo con nước trôi ra biển
Nỗi cơ cực vẫn còn hiện diện
Con cháu giờ tựa cánh chim bay!
Mẹ có khi một mình đối bóng
Ngọn đèn lắt lay ngọn đèn gầy
Con xa mẹ vài trăm cây số
Mỗi bận về quỳ bên gối mẹ đây.
Con gội đầu cho mẹ như ngày xưa mẹ gội…
Ðút từng muỗng cháo, chén cơm
Lại dỗ như ngày xưa mẹ dỗ
Mừng tuổi người phong bao đỏ thơm.
* * *
Chiều nay con ru mẹ ngủ
Rưng rưng một chiếc lá vàng rơi
Con chim vịt kêu chắc là chim gọi mẹ?
Mẹ cười, mẹ hát ầu ơ…
“Mẹ nuôi con biển hồ lai láng
Con nuôi mẹ con tính tháng tính ngày”
Dẫu biết lòng con không tính năm tính tháng
Vẫn sợ tờ lịch vô tình xé ở trên tay!
Con níu lời ru. Chợt lo lời ru bay vào gió
Sợ tóc mẹ lẫn vào chiều mây trắng
Mẹ bệnh, không đứa nào chia bệnh được
Trách móc, dỗi hờn, không gì mẹ với con…
Con gửi giấc ngủ mẹ vào nhà xưa trầm trầm nhang khói
Chút ẩm mốc lòng con. Căn phòng vắng
Bỗng chắc lưỡi con thạch sùng
Mẹ hỏi: Có đứa nào về với mẹ nữa không?..
nghe kinh lạy mẹ
( Nhân Tiểu tường của Mẹ)
Tiếng kinh cầu. Mẹ nơi đâu?
Khói trầm nhang, Mẹ ảnh mầu lung linh.
Con quỳ lạy, mắt mẹ nhìn
Những hoa, những trái, con tin mẹ về?
Bao nhiêu Phật độ, bến mê
Bấy nhiêu con, gánh nặng nề mẹ xưa
Ðời người sũng lạnh gió mưa
Dưới hai thước đất, đo vừa nhân gian
Nghe kinh tâm động, bất an
Con quỳ lạy mẹ ruột gan rối bời…
Biết âm dương… đã vợi vời
Tiệc chay, liệu mẹ có mời cùng…cha?
Lòng con kỉnh chút hương hoa
Nghe kinh lạy mẹ. Dâng quà báo ân…