Trần Dạ Từ là thi sĩ, nhà báo, người sáng tác ca khúc. Nhưng trước hết phải kể ông là nhà thơ, nổi tiếng với tập “Thuở Làm Thơ Yêu Em”. Là chồng của nữ sĩ Nhã Ca, ông đã tham dự tích cực vào các sinh hoạt văn nghệ của Miền Nam trước đây. Dưới chế độ Cộng Sản, Trần Dạ Từ phải đi tù cải tạo tới 12 năm. Hiện ông sống với gia đình ở miền Nam Cali, sức khỏe có phần suy yếu.

Nói về Trần Dạ Từ, có nhiều điều để nói lắm. Ở đây chỉ xin nói về thơ ông. Thơ ông được nhiều người yêu mến. Theo thời gian và những thăng trầm của cuộc sống, thơ Từ có những chuyển biến như ta sẽ thấy ở những bài thơ sau đây.

SAO KHUÊ

thơ cũ của nàng

 

Người đi qua đời tôi

Trong những chiều đông sầu

Mưa mù lên mấy vai

Gió mù lên mấy trời

Mây mù lên mấy biển

 

Người đi qua đời tôi

Hồn lưng mùa rét mướt

Ðường bay đầy lá mùa

Vàng xưa đầy dấu chân

Lòng vắng như ngày tháng

Ðen tối vùng lãng quên

 

Người đi qua đời tôi

Chiều ầm vang tiếng sóng

Bàn tay mềm khói sương

Tiếng hát nào hơ nóng

 

Người đi qua đời tôi

Nghe những lời linh hồn

Phi lao dài tiếng ru

Êm ái lòng hối tiếc

Trên lối về nghĩa trang

Trong mộ phần tối đen

 

Người đi qua đời tôi

Không nhớ gì sao người

Em đi qua đời anh

Không nhớ gì sao em

 

Xem thêm:   Ngu Yên

nụ hôn đầu

 

Lần đầu ta ghé môi hôn

Những con ve nhỏ hết hồn kêu vang

Vườn xanh, cỏ biếc, trưa vàng

Nghìn cây phượng vỹ huy hoàng trổ bông.

Trên môi ta, vạn đóa hồng

Hôn em trời đất một lòng chứa chan

Tiếng cười đâu đó ròn tan

Nụ hôn ngày ấy miên man một đời

Hôm nay chợt nhớ thương người

Tiếng ve mùa cũ rụng rời vai anh

Trưa vàng, cỏ biếc, vườn xanh

Môi ai chín đỏ đầu cành phượng xưa.

 

cám ơn dế mèn

 

Ai? Ai đó? Ai. Ai đó vừa kêu tôi

Ahaá, anh dế mèn

Ðúng là anh dế mèn năm xưa

 

Ngày nào, đêm mưa

Một mùa giông tố

Có anh dế mèn phất phơ

Lạc vào cát sô

Ðùa vui với người tù

Và người và dế và mưa gió

Cùng hát, hát vang hát vang xa

Khúc tình ca gió mưa

Ôi bài hát năm xưa.

Cám ơn, cám ơn em, dế mèn

Tiếng kêu vừa lạ lại vừa quen

Thịt xương đáy ngục xưa thức dậy

Lạnh một bên mà nóng một bên

 

Cám ơn. Cám ơn em, dế mèn

Bao nhiêu năm,

bài hát ấy ta không quên

Cám ơn. Cám ơn em, dế mèn.

 

dạ khúc một hai ba

 

1.

Khi buổi chiều rụng xuống, lũ cột đèn đứng lên

 Con phố này nỗi đau buồn bật sáng

 Làm sao anh không thể nhớ em ngày tóc chẻ đôi

 Mùa đông dài, tiếng guốc nhỏ,

 Khua mãi vào vô thức

 Làm sao anh không thể nhớ em

 Dù chỉ một lần

 Ðã đi qua đây không nhìn ai

 Và gọi tên anh

 Ðêm rũ rượi bài hát buồn, cánh tay

 Rồi nước mắt

 

Xem thêm:   Thơ Tháng Tư

2.

Một vòng hoa trôi tới chân anh

 Với con mắt trên lầu cao lén ngó

 Khi hạnh phúc vỡ tan như bóng đèn

 Giơ tay lên, che mắt nhìn

 Quá khứ

 Một vòng hoa trùm lấy thân anh

 Bàn ghế thoi thóp thở

 Hai người bên cạnh, những người xung quanh

 Thoi thóp nhớ.

 Một vòng hoa đặt xuống đời anh

 Rồi cỏ mọc lên không nói gì

 Không nói gì, không, không còn thiết nói gì

 Cả bài thơ, cả tuổi thơ này nữa

 Người ca sĩ già ôm chiếc máy phóng thanh

 (vòng hoa trôi tới vòng hoa trùm lấy

 và vòng hoa đặt xuống)

 Ôi tiếng nào ru anh vào giấc ngủ em

 Bài ca ấy hay vòng hoa phúng viếng.

 

3.

Anh đi qua đó lần thứ hai

 Giấc mơ quen tựa bàn tay bỏ thõng

 Hai dãy lầu cao chiếc bóng lẻ loi

 Dấu vết em không còn lại chút gì

 Như đời sống

 Ði qua đó lần thứ hai

 Này

 Người đàn bà đứng trên bao lơn nhìn xuống kia

 Nhớ tôi không

 Một cái đầu to hai cánh tay dài

 Và những cơn bão vọng

(Trích Thủa Làm Thơ Yêu Em)