Joseph Huỳnh Văn (1942 -1995) là một tiếng thơ lạ và ẩn kín. Thơ Joseph Huỳnh Văn đăng tải trên đặc san Nhã Tập và Tập San Văn Chương tại Sài Gòn vào những năm 1972-1974 và được nhà Giấy Vụn của Lý Đợi in lại năm 2011 ở Sài Gòn. Lý Đợi đã nhận định như sau: “Joseph Huỳnh Văn, một “người-thơ” mà cách đây khoảng hai thập niên trước, khi tôi lần đầu chạm ngõ những bồi hồi chữ thấm đẫm “máu lệ chứa chan”, những bài thơ rung vang “khúc cầm dương sầu quý phái” của ông; tôi đã chạm vào một bàng hoàng xao xuyến, vì lúc ấy, thấy, dường như đây chính là một thi sĩ – trong ngữ nghĩa cao quý nhất của thi ca – toàn tòng, một tâm hồn mơ huyễn chìm khuất giữa điêu linh và ảo ảnh, rồi những tinh huyết tràn ra trên những dòng thơ – những tiếng nấc nghẹn, những siết rên – qua đó tạo dựng một thế giới (mang nhiều tính âm) thâm trầm như bí tích, sang cả như giọt lệ điêu-linh-lần-đầu của tình nhân, đẹp-(như)-đau-thương…trong ngôn ngữ thi ca của mình và hơn thế, kiến tạo một thẩm mỹ khác?!?
Hôm nay mùa thu lại đến qua lời thơ của JOSEPH HUỲNH VĂN. Mời quý vị đọc.
SAO KHUÊ
độc khúc
Têrêxa Tên Của Em Trong Đám Lá Khô
Têrêxa
Ôi tên em
Têrêxa trong đám lá khô
Mùa thu mở cửa mộ vàng
Reo lời thơ ấp ủ
khắp đồng hoa trắng xoá tên em
Têrêxa bát ngát…
Ðốt hết chiều tà
lặng lẽ hát bên rừng hiu quạnh
gương mặt em lặng lẽ vừng trăng
Xa vắng
“ Têrêxa “
lá khô thì thầm
“Têrêxa” rưng rức sầu quanh nắng
Người nghe chăng trong gió “Têrêxa”
Ôi! hương cỏ
Mùa thu về đỏ ối đồng trinh bạch
Cỏ non dày khắp mặt đất thương đau
hồn sầu lên xanh
quanh chân nàng nhẹ bước
Mùa nước mắt không tan trên lá “Têrêxa “
sầu khúc chiều tà
ngân vang hồn đá cổ
gặp tên em khắp máu tuyết mênh mông
ngày băng giá tuôn rơi thương nhớ
tên của em tan vỡ ngực trời chiều
“Têrêxa “ mãi mãi xót thương
lời tuyệt vọng đóa môi sầu bừng nở
Tên của nàng mờ mịt trong mưa
Mưa, Mưa, Mưa
Mưa buông ngàn nụ tím giữa hoàng hôn
Ôi Hình Bóng…Tấm Gương Xe Vỡ Nát
Chuyến xe chiều rải rác tên em
nghiền nát mộng
lòng đường buốt nhức
Têrêxa
Mưa, Mưa, Mưa, Têrêxa
Xa khuất
buổi chiều dày đặt xuống trên vai
một hành khách mang tên người ở lại
đi,
đi mãi…
đi mãi theo hoàng hôn
Lớp đá mây xây chân chiều mênh mông
lòng tháp đỏ vùi chôn tên nàng:
“Têrêxa “ hoa lá bàng hoàng thức dậy
gió bão dạt dào thức dậy
lòng anh thức dậy nát tan
buổi chiều vang trái tim lá non
run rẩy:
Ðọc giữa lòng sáng mai
Têrêxa, chút nắng mong manh
anh để lại trên chiều
một ngày kia mong chờ như huyệt mộ xa xôi
dưới đồi sao băng lặng lẽ
chút nắng tà yếu đuối không phai
Ôi! tên ai
xanh mãi lòng bóng tối thương đau
Têrêxa tên em
Sầu
sâu thẳm
hoa rủ cánh gọi xa xăm lòng đất
Phảng phất
trên môi người yêu nhau:
“Têrêxa “
mồ sâu không nguôi hồn tuyệt vọng
ôi bóng tối dịu dàng ấm cúng
dấu tên em
ôi ngày mai dấu đêm rực rỡ
Chiều nhớ thương tên em rơi trong gió
Têrêxa! hương cỏ
rơi trên môi nắng vàng
tên của nàng xa quá
Têrêxa
Phải đi đến xứ chết
tìm em
Thêm lòng mình bằng lòng đất vĩnh viễn.
Ðiên…
Ðiên. Ðiên Dại Dột Buổi Chiều
những chuyến xe điêu tàn không bến đậu
điên, điên thầm kín làn mây yếu đuối
điên ngàn đời con suối phủ chân em
Ôi tóc đêm
buông phủ
mù loà chuyến xe chạy điên cuồng không tới
tên của người
Trong đám lá khô
Mùa thu
đắm đuối ngàn thu đáy mộ
Dưới đồi sao băng lặng lẽ
Hẹn không về
Một bông hoa
xa vời nước mắt
Một bông hoa lạnh lẽo dao sắc
Hãy thức dậy
Giấc mơ tuyết trắng
người đi qua im lặng ngàn đời
giọt lệ anh rơi vào mắt em
vết thương chiều vô vọng
ôi bóng tối nuôi hoa hồng khổ đau
lòng gươm thiêng nuôi máu u sầu
ôi hương cỏ
nuôi trên môi ngàn sau:
“Têrêxa”
khu rừng sâu thảm thiết tên em
Mùa thu mở cửa mộ vàng
reo rắc lời thơ ấp ủ
“Têrêxa”.
JOSEPH HUỲNH VĂN
*Tập san VĂN CHƯƠNG số 3, Mái Đông