HOÀNG ANH TUẤN sinh năm 1932 ở Hà Nội, qua đời năm 2006 ở San Jose, CA.
Ông du học Pháp từ năm1949 đến năm 1958 mới trở về Việt Nam. Ðã in tập thơ VỀ PROVINS tại Pháp năm 1952 nhưng trong nước ít ai biết đến. Cùng với NGUYÊN SA, CUNG TRẦM TƯỞNG lúc về đều có ý muốn làm mới thi ca, muốn đem những điều thâu hoá từ tây phương du nhập vào đất nước. Trong thơ, chất lãng mạn kết hợp tính hiện sinh làm nên bản sắc của ông.
Công chúng còn biết đến ông nhiều qua bản nhạc Mưa Sài Gòn, Mưa Hà Nội của Phạm Ðình Chương do ông viết lời. Ông cũng là một trong những người làm mới thơ lục bát hiện đại. Những câu thơ sáu tám làm bằng những thi ngữ rất gợi hình, nó hiện thực và xác thịt hơn thời tiền chiến. Ở Hoàng Anh Tuấn ta còn thấy tình yêu Hà Nội sâu sắc.
Nguyễn Thanh Châu
bài thơ hà nội
Em Hà Nội hàng Ðường trong giọng nói
Ðể hàng Bông êm ái lót cơn mơ
Thương những buổi chiều Bác Cổ ngày xưa
Anh nắn nót một trường thi lãng mạn
Thơ thuở bé khắc ghi tình ngõ Trạm
Hàng Cỏ ơi, nét thảo có mờ phai
Theo gót chân em từng bước hàng Hài
Yêu hàng Lược chải mềm hương mái tóc
Thương dĩ vãng chiều Cổ Ngư trốn học
Hồn ngây ngô theo điệp khúc hàng Ðàn
Hàng Guốc trưa hè gõ nhịp bình an
Khi hàng Nón quay nghiêng che mắt thỏ
Anh lúng túng cả Ðồng Xuân xấu hổ
Gió mơn man hàng Quạt, áo đong đưa
Ðây hàng Khay anh đưa tặng bài thơ
Em hốt hoảng chợ Hôm vừa tắt nắng
Thơ bay lạc, hồn anh là hàng Trống
Nghe hàng Gai cùng mũi nhọn buồn đau
Ôi hàng Ngang tội nghiệp mối tình đầu
Anh hờn giận mơ hàng Buồm lãng tử
Em Hà Nội dáng Sinh Từ thục nữ
Tìm đến anh hàng Giấy mỏng tương tư
Nghe khơi buồn sông Tô Lịch ngẩn ngơ
Thơ giàu có như thương về hàng Bạc
Hàng Vôi đó nồng nàn trong ngây ngất
Ý hàng Ðào chín mọng trái môi chia
Xin hàng Than rực cháy lửa đam mê
Khi quấn quít trong ái ân Hà Nội.
giấc nhỏ
Khi em khép nhẹ hàng mi
Là ngàn sao lại trở về cõi đêm
Hững hờ từng vũng sương hoen
Cỏ ôm đất lạnh cây nghiêng bóng sầu
Ngón tay lần chuỗi đêm thâu
Nghe đìu hiu tóc trên đầu úa xanh
Ðợi chiêm bao tới neo thuyền
Bao nhiêu kè đá trong mình mọc rêu
Trở vai cho mộng tím đều
Chợt con bướm nhẹ bay theo giấc vàng
Khi em mở mắt ngỡ ngàng
Ngàn sao trời vội kết hàng trên mi.
(Tuần báo KHỞI HÀNH)
điệu nhạc tắt đèn
(trích)
Trong bóng tối buồn như màu tóc rụng
của điệu nhạc tắt đèn
lần đầu tiên tôi thở
bằng hơi em
lần đầu tiên tôi ngã mình trên những vì sao đã chết
gặp nhau trong vũ phiếu vo tròn
lòng tráo trân giải rộng
bước chân hút lấy bước chân
theo điệu nhạc tắt đèn
theo tiếng kèn van nài vài ly rượu mạnh
theo tiếng khóc đâm chồi từ đáy phổi rướn lên
người nhạc sĩ oặn mình
nhắm mắt
lần đầu tiên
khắp ngực tôi rồn chảy nhịp tim em
bóng tối nửa vời quay lưng ra ánh sáng
Gặp nhau cho lạnh tê vũng nhạc
cho hàng mi không ngăn nổi mắt nhìn nhau
cho đôi môi gọt mòn từng mức rượu
cho tôi nói
và cho em không hiểu
– hay hiểu rồi nhưng cố ý làm ngơ? –
để tôi chiêm bao ngâm trọn một bài thơ
5000 chữ bằng tên em nối lại
5000 chữ đo 5000 tê dại
tiêm mỗi đêm vào những móng tay cong
Dù ly nước trà đá lạnh
không gạn nổi màu son
nhưng đã mài dần những bài thơ ngàn lần em hẹn viết
(những bài thơ chót biến thành cuộc đời – cuộc đời mồ côi thơ -)
dù vỏ lạc rang
có họp thành cuồng phong
cũng không xé nổi lớp vải mềm buộc sát lấy mình em
nhưng đã làm đục khàn câu nói: em yêu anh
em không là cô nữ sinh
đọc thơ người yêu giữa hai trang nhật ký
tôi không là học sinh
trọn ngày chờ nhau bên cửa sổ
trọn ngày khao khát em đi ngang
vì
trà đá
và vỏ lạc rang
đã biến tình yêu thành một thứ trò đùa nhọn hoắt
điệu nhạc tắt đèn
đã thấm vào người tôi
nên tôi nhìn em qua bài blue què quặt
nên tôi nhìn em qua cửa kính vỡ tung
bước chân êm êm slow
nhưng
mắt nhìn: callypso!
….
(Tập san SÁNG TẠO)
lễ nghi
dành cho THY LIÊN
này y nguyên thuở cơ hàn
mắt xanh rêu ngủ giấc vàng cỏ khô
từ yêu em tới bây giờ
tay cầm tay vẫn sững sờ đầu tiên
vẫn thèm mưa xõa tóc mềm
thấy nghiêng nghiêng thủy triều lên nửa hồn
nghe khao khát lụa tà huân
mỏng xanh xao một vùng hôn của trời
đường êm êm tiếng thở dài
mời em về ngự lâu đài phù du
chùm khuya mươi búp sa mù
sợi trăng sao mỏng manh vừa thủy tinh
nụ heo may nhỏ se mình
chuỗi sương khuya mượt lung linh nét ngài
mời em vụng dại lên ngôi
nghe niềm đất lạnh nâng mời gót tơ…
(Tập san VĂN)