“Trời mà quả báo thì ăn cháo cũng gãy răng!” “Nghiệp quật” là từ phổ biến gần đây được cư dân mạng “tin dùng” để thay thế cho ý nghĩa của từ “quả báo” trong câu trên.

 Báo Vietnamnet ngày 24/07/2019  có hình lưỡi bò bị gạch chéo (Từ Vietnamnet)

Ngày xưa, ở một ngôi làng nọ có một cậu bé chăn cừu. Công việc của cậu là… chăn cừu (dĩ nhiên). Trong đó có hai nhiệm vụ chính: Cho cừu ăn no, canh chừng đàn cừu khỏi lũ sói đói. Ngày nọ, cậu bé cảm thấy… rảnh, nên quyết định “chơi lớn” một (vài) lần, đó là giỡn mặt với người dân trong làng. Cứ một hai bữa cậu lại xắn quần, gân cổ gào lên: Sói! Có sói!. Cứ như vậy, hai/ba lần đầu, mọi người hối hả chạy tới, tay cầm khiên, cuốc, gậy gộc và hét to để đuổi sói, nhưng sói chẳng thấy đâu chỉ thấy mình bị lừa, đến lần thứ tư thì không ai chạy ra nữa.

Một hôm đẹp trời, cậu bé như nguyện gặp… sói thật. Cậu la lên, chẳng có ai chạy ra và cũng không có ai sau đó nữa. Ðàn cừu của cậu đã được xếp ngay ngắn vào bao tử của lũ sói! – Ðây là một câu chuyện ngụ ngôn xưa ơi là xưa, có nhiều dị bản khác nhau theo mỗi thế hệ và phong cách của người kể lẫn người nghe truyện. Nhưng cho dầu cách trình bày thế nào thì câu chuyện cũng chỉ mang một thông điệp duy nhất: Ðừng như… cậu bé chăn cừu, đùa giỡn trên sự chân thành và lòng tin của người khác thì sớm muộn gì cũng bị “nghiệp quật”.

Còn về mức độ “quật” của “nghiệp” nặng hay nhẹ thì còn phải chờ “cốt truyện” của từng người lẫn câu trả lời từ… định mệnh. Và sau đây là câu chuyện của cậu bé chăn cừu mang tên nhà cầm quyền Việt Nam.

Khách TQ mặc áo Lưỡi bò vào VN (Vietnamnet)

Trong những ngày gần đây, báo chí Việt Nam liên tục có những “tít” rất là… “phản động” ví dụ như:

“Nhìn đường lưỡi bò do Trung Quốc tự chế, không ai có thể yên lòng”
“Không chấp nhận thông điệp ‘cơ bắp’ của Trung Quốc”
“45 năm Trung Quốc leo thang với dã tâm chiếm trọn Biển Ðông”
“Huy động toàn dân bảo vệ chủ quyền và phẩm giá dân tộc”.

Tất nhiên mọi bài viết đó đều được tung ra dưới sự “chỉ đạo” kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai. Chính điều này khiến cho “dân làng” Việt Nam liên tục bất ngờ, hoài nghi, ghét bỏ lẫn mỉa mai. Bất ngờ vì cái gì thì chắc không cần nói thêm, nhưng vì sao lại là hoài nghi, ghét bỏ, mỉa mai ? Vì “dân làng” đã “vấp ngã’ quá nhiều lần rồi…

Không phải ghét bỏ sự phản đối muộn màng của nhà cầm quyền Việt Nam với người “bạn vàng” lâu lâu buồn tình lại đem đất, đem biển đảo VN ra giành/chiếm/khai thác hoặc lấy sinh mạng ngư dân VN ra làm trò con bò. Tha hồ đánh đuổi, thậm chí là giết hại. Mà người ta ghét bỏ sự “lên án mạnh mẽ” của nhà cầm quyền không những chậm trễ mà quá là yếu xìu, yếu như bún. Chỉ dừng ở mức giật tít và kêu gọi toàn dân chứ chưa hề có một hành động cụ thể nào. Những dư luận viên vẫn ngày ngày chĩa mũi dùi vào người đấu tranh dân chủ mà chửi, những đảng viên vẫn hàng ngày lên báo với những cái tội không thể “lạc hậu” hơn: tham nhũng, lạm dụng chứ vụ gây hậu quả nghiêm trọng, gái gú, băng đảng… Những người bị bỏ tù/trục xuất/theo dõi/triệt đường sống vì chống Trung Quốc thì vẫn ở yên vị trí trong danh sách “thế lực thù địch” của đảng cộng sản Việt Nam…

Xem thêm:   Chó...

Không phải hoài nghi báo VN bị Việt… Tân “đô hộ”, đưa tin không theo “đường lối, chính sách, chủ trương của Ðảng”, vì hơn 800 tờ báo VN đều có những cái “tít” tương tự. Người ta chỉ hoài nghi lần này nhà cầm quyền Việt Nam tuyên bố thiệt hay giả? Kêu gọi “Huy động toàn dân bảo vệ chủ quyền và phẩm giá dân tộc” thiệt hay chỉ là nói cho… vui? Và người ta hoài nghi, không biết trong hai chữ “toàn dân” kia, chữ “dân” là để chỉ dân nào?

Người dân mặc áo có hình lưỡi bò bị gạch chéo bị đánh/bắt bớ, không cho vô… chùa (Basam-Youtube)

Không phải mỉa mai vì người phát ngôn bộ ngoại giao sau bao năm hô khẩu hiệu chỉ có hai chữ “quan ngại” thì bữa nay đã được nói những câu tròn vành rõ chữ. Người ta mỉa mai khi nghĩ đến những trận đánh thừa sống thiếu chết của “an ninh” đội lốt côn đồ đối với những người mặc áo NO-U (có in hình đường lưỡi bò bị gạch chéo), không chừa ai, từ những người trẻ, thanh niên sức dài vai rộng hay những người phụ nữ chân yếu tay mềm, tàn tật đến những người già như cụ Tạ Trí Hải ngoài Hà Nội.

Người ta mỉa mai khi nghĩ đến cảnh hàng trăm người dân Trung Quốc mặc áo có in hình lưỡi bò công khai đi qua Việt Nam du lịch vẫn được cấp visa, đón tiếp nồng hậu, sau khi bị dân tình la ó thì nhà cầm quyền chỉ coi như “một sự cố”, và cho rằng: Ðừng để sự cố nhỏ làm ảnh hưởng “đại cục”…. Người ta không chỉ cảm thấy mỉa mai chính quyền cộng sản mà còn thấy mỉa mai cho thân phận của mình.

Sau đây là một số ý kiến cá nhân cho thấy sự bất ngờ, hoài nghi, mỉa mai lẫn ghét bỏ của “dân làng” đối với tiếng kêu gào thảm thiết của “cậu bé chăn cừu” thích “giỡn nhây”:

Từ Facebook Phuoc M Nguyen: “Hiến pháp là luật mẹ và hiến pháp cho phép người dân biểu tình!

Cứ có đêm ca nhạc văn nghệ ngoài trời, cứ đội tuyển Việt Nam thi đấu quốc tế thắng Thái Lan chẳng hạn… thì ngoài đường đông nghịt người cờ hoa, mà chẳng có quan chức năng nào hỏi cái đám đông đó tụ tập đông người đã… có giấy phép chưa!

Từ ngày thành lập nước đến mấy chục năm qua, chính phủ tổ chức không biết bao nhiêu cuộc mit-tinh lớn nhỏ, từ những sự kiện trọng đại của đất nước, ngày thành lập các loại hội ngành nghề, đến ủng hộ quốc tế và vận động quốc tế ủng hộ, và người dân cứ thế mà tham gia, chưa người nào hỏi nước ta đã… có luật mít-tinh chưa?

Luật biểu tình được hiến pháp quy định từ khi mới thành lập nước, cho đến nay quốc hội vì sao vẫn nợ nhân dân luật biểu tình? Câu chuyện biển Ðông đang sục sôi, chuyện bãi Tư Chính xảy ra cả tháng nay, mới đây một tít báo “huy động toàn dân bảo vệ chủ quyền và phẩm giá dân tộc”, nếu không thông qua biểu tình để chính phủ và quốc tế thấy được lòng dân như thế nào, thì sự “huy động” đó chẳng khác nào đi buôn… bằng nước bọt?

Xem thêm:   Ăn giựt & ăn gian...

Chưa có văn bản dưới luật, chưa có thông tư nghị định, thậm chí chưa có luật thì chúng ta vẫn còn có hiến pháp, mà hiến pháp là luật mẹ, và hiến pháp cho phép người dân biểu tình! Các hành vi sai trái ngoài biểu tình đều được quy định cụ thể ở luật dân sự và luật hình sự, vậy chúng ta cần luật biểu tình để làm gì nữa?

Nói tóm lại, huy động toàn dân bảo vệ chủ quyền và phẩm giá dân tộc, cái tinh thần đó phải thể hiện bằng hành động cụ thể liên tục trên mọi mặt trận, trong đó có biểu tình, chứ không phải bằng vài dòng chữ tuyên giáo “kêu gào” trên báo khi thế “nhẫn nhịn” bị đối phương bêu xấu và lột trần!”

Từ Facebook Khanh Nguyen: “Một ngày sau khi có bản tin của nhà nước, kêu gọi nhân dân hãy cùng nhau chống TQ để “bảo vệ phẩm giá”, mình thấy có nhiều tuyên bố nói sẽ bất động nhân sự, không làm gì theo cái đèn màu xanh của nhà cầm quyền bật lên. Mình cũng thấy có rất nhiều người hưởng ứng tuyên bố này. Nếu vậy, chắc nhà cầm quyền nên ra lệnh tổng động viên 80 ngàn DLV, 10 ngàn AK47, hội Cờ đỏ, đoàn Thanh niên… xuống đường, nếu không thì mất mặt lắm.

Báo VN bỗng nhiên “phản động” (Từ các báo VN)

Phần mình, chắc chắn là mình sẽ xuống đường – và kêu gọi nhiều người khác cùng xuống đường – mặc kệ cái đèn xanh đó, với điều kiện nhà cầm quyền hãy trả tự do cho tất cả những người yêu nước đang bị giam cầm, và trân trọng mời họ đi hàng đầu. Ai bị hành hạ, sách nhiễu trong trại đi không nổi, nhà cầm quyền nên cho tổ chức đẩy xe lăn đàng hoàng. Còn không thì thôi, ai muốn chơi trò giả bộ yêu nước cứ làm một mình đi, mình đi chơi phun nước miếng vui hơn.”

Từ Facebook Quốc Ấn Mai: “Nếu 2007, 2012, 2014, 2016, 2018 mà báo chí cũng kêu gọi như vầy tôi tin nhân dân sẽ chung lòng.

Nhưng những trận đòn của CSCÐ, trật tự đô thị, TNXP, AN chìm nổi,… và luận điểm “mọi việc có Ðảng và Nhà nước lo” hay cách mạt sát, doạ nạt những người yêu nước chân chính, đã khiến cho tình hình tệ đi.

Nhân dân sẽ tin những kẻ hôm qua còn hoạnh hoẹ mình với nguyên tắc “hành là chính” ư? Nhân dân sẽ theo những kẻ trú ngụ trong biệt phủ xa hoa được hình thành từ các lần bòn rút thuế dân ư? v.v.

Không có đâu!

Muốn lấy lại niềm tin nhân dân không phải không có giải pháp. Nhưng chắc chắn giải pháp không chỉ là hô hào là được. Ngược đời khi lời hô hào của những người hôm qua còn dọa dẫm hay nhẹ hơn là lên mặt với nhân dân. Nhân dân làm sao tin được những người vừa “chụp mũ” phản động cho mình, vu vạ mình nhận 300k/lần để biểu tình? Và nhất là những người hôm qua còn thò tay ký cưỡng chế đất của dân bất hợp pháp, những người muốn bắt vài người dân dám lên tiếng để “tình hình tốt lên”; thì càng không!

Xem thêm:   Toàn tiền tỷ

Nhân dân quan sát lâu nay để biết ai thực bụng đứng về nhân dân, bảo vệ nhân dân và không phải cứ dựng ngọn cờ dân tộc lên bởi những kẻ cơ hội thì dân tin. Chủ quyền và phẩm giá dân tộc phải từ sự trân trọng từng cá nhân nhân dân dám lên tiếng, dám dấn thân cống hiến chứ không phải những chính trị gia giỏi dân tuý và bọn giặc nội xâm đội lốt yêu nước. Nhân dân xưa nay thường khờ dại. Nhưng chẳng ai khờ dại mãi đâu!”

Một trong những dấu hiệu của “nghiệp quật” (Từ facebook)

Từ Facebook Khanh Cao: “Ðể nhắc mấy ông nhớ: xưa mấy ông cần tiền thì quyên góp các nhà tư sản, khi cách mạng thành công họ nhận được gì? Án tử hình.

Khi cần con cái họ phải hy sinh mấy ông gọi má con ngon ơ. Cách mạng thành công có mấy thằng nhớ giỗ má mà về thắp nhang?

Bởi người Miền Nam thật thà, họ nghĩ thua cho anh em trong nhà cũng có nhục gì đâu nên đã buông súng. Lùa cả đám lên rừng thiêng nước độc, Mỹ mà không bảo lãnh, chắc gì mấy ông thả họ! Nhớ mấy năm trước dân phản đối tàu TQ chiếm lãnh hải, mấy ông đàn áp dân không thương tiếc. Vừa rồi còn dự định cho thuê đất 99 năm, hòng vơ vét tiền bỏ túi tham, dân phản đối cũng bị đánh đập.

Số phận của các ông cũng sẽ như thế. Bản chất các ông rồi cũng sẽ như cũ thôi. Dân tộc này mà có phẩm giá hay không là do mấy ông. Phẩm giá gì mà quan phạm tội thì án nhẹ hều, dân chỉ cướp bánh mì thì tội người vô tâm còn phải rơi lệ. Phẩm giá gì mà vợ của bộ trưởng thì sơn hào hải vị, bọn trẻ thì bụng đói áo rách nằm co ro vệ đường. Phẩm giá gì gã đầu bạc khen trà Tàu? Phẩm giá gì mà tướng thì bảo ai giỏi ra đó đánh nhau? Phẩm giá gì mà nguyên soái lại sợ dân mình ghét kẻ thù?

Chết thì ai cũng sợ, nhưng mà giá như biết mình sẽ chết thì cũng nên chọn chết sao cho dễ coi chứ thấy hèn quá.”

Có lẽ khi dân Việt Nam còn đang bất ngờ, hoài nghi, ghét bỏ lẫn mỉa mai một thì nhà cầm quyền Việt Nam đang cảm thấy sợ hãi, khủng hoảng lẫn “quan ngại” gấp trăm lần. Nếu trước đó họ tưởng rằng sau thời gian dài nhấp nhỏm, “đòi hỏi”, bây chừ được “nhà nước” bật “đèn xanh” cho việc chê trách/phản đối/ghét bỏ Trung Quốc thì hôm nay, người dân VN phải biết ơn lắm lắm, vui lắm lắm, ca ngợi chính quyền lắm lắm. Nhưng các phản ứng sao mà “sai sai” quá. Không theo “kịch bản” gì hết trơn?

Tuy ông bà ta cũng có dạy “Ðánh người chạy đi chớ không nên đánh người chạy lại”, nhưng cũng phải coi chừng coi trên tay “người chạy lại” kia có cầm dao/súng/gậy gộc gì hong. Vì “cậu bé chăn cừu” trong truyện chỉ là một đứa trẻ, vô tình đùa dai. Còn “cậu bé chăn cừu” ngoài đời thực là những người lớn có dã tâm, cố tình đùa dai, quan trọng nhất, họ từng (có lẽ đang và sẽ) gọi những “con sói” kia là “bạn vàng”!

DU

Sàigon