Do một tình cờ, hai kẻ thù địch nhau trong chiến tranh -một linh mục và một người lễ sinh-đã có mặt bên nhau cùng nhau cử hành thánh lễ ngợi ca Thiên Chúa trong một ngôi nhà thờ quê. Giữa mùa tuyết giá và dịch bệnh Cô Vy, đọc lại câu chuyện này ta thấy lòng được an ủi và tin yêu cuộc đời. NS

Từ bãi biển Normandy, chúng tôi tiến quân nhanh qua miền Bắc nước Pháp. Bây giờ thì tiểu đoàn trọng pháo của chúng tôi đóng quân ở một lâu đài bỏ hoang ở bên ngoài một thành phố nhỏ của nước Bỉ. Thật ra chúng tôi chưa nắm vững địa hình địa thế của vùng đóng quân này, không biết rõ nó ở đâu, và do một sai lầm trong việc đọc bản đồ, tới lúc trời sáng tiểu đoàn mới phát hiện ra là mình đang ở gần một đơn vị bộ binh của Ðức.

Buổi sáng hôm ấy, tôi thử lang thang ra khỏi tòa lâu đài đóng quân thì nhìn thấy dân chúng địa phương đang đi vào trong làng theo tiếng chuông nhà thờ. Tôi nhớ ra rằng hôm nay là Chủ Nhật và  mọi người đang trên đường đi lễ ở một nhà thờ công giáo tại đó. Tôi cũng bước theo họ.

Bên trong giáo đường, khi vị linh mục xuất hiện trước bệ thờ, tôi thấy thiếu người lễ sinh. Năm đó, tôi mới mười chín tuổi, và mới đây thôi từng là thiếu niên phụ lễ trong nhà thờ ở Philadelphia. Bởi vậy, và cũng là do sự thúc đẩy từ bên trong, tôi tiến lên trước bệ thờ, quỳ xuống bên cạnh Cha và, vẫn mang trên người bộ quân phục, bắt đầu thực hiện các nghi thức của người lễ sinh. Lạy Cha, con thành tâm xưng tội cùng Cha, Con dâng lên Cha niềm vui tuổi thanh xuân của con. Cha ơi, Cha là sức mạnh của đời con…

Xem thêm:   Những bông hoa trên xe buýt

Vị linh mục và tôi thực hành trọn buổi thánh lễ như thể là chúng tôi đã cùng nhau làm việc này nhiều lần. Như nghi thức đã định, tôi đi trước Cha, tiến vào trước điện thờ, sau đó tôi đứng sang một bên để Cha hành lễ. Một lúc sau, khi buổi lễ kết thúc, Cha cởi áo choàng và dây thắt lưng ra. Lúc đó, tôi mới thấy bộ đồng phục lính Ðức trên người Cha. Tim tôi như ngừng đập. Vị linh mục chính là một sĩ quan Ðức. Và mặc dầu ngay từ đầu buổi lễ Cha đã nhìn thấy người phụ lễ bên cạnh mình là một trung sĩ của quân đội Mỹ, thế nhưng suốt trong buổi lễ Cha vẫn không tỏ vẻ gì khác thường cả.

Tiếng Ðức của tôi mới chỉ bập bẹ, và câu duy nhất tôi có thể thốt ra là Gut Morgen,Vater. (Kính chào Cha). Rõ ràng là Cha không biết tiếng Anh, và Cha nhìn tôi hơi bối rối, đoạn mỉm cười. Chúng tôi bắt tay nhau giã từ.

Tôi đi bộ trở lại tòa lâu đài nơi đóng quân, cảm thấy lòng hân hoan. Hai người là thù địch của nhau trong chiến tranh, tình cờ gặp nhau và trong hai mươi phút, không nói với nhau một lời, mà hoàn toàn đồng tâm hiệp ý cử hành thánh lễ theo đúng truyền thống cổ xưa. Qua hơn năm mươi năm, ký ức ngày nào vẫn còn sống trong tôi. Nó vẫn còn đem đến cho tôi niềm vui mỗi khi nhớ lại, vì tôi biết rằng dẫu trong chiến tranh, tình nhân loại của chúng tôi vẫn vượt qua hận thù và chia cách dưới bóng Thiên Chúa mến yêu.

Thắm Nguyễn

NS

Xem thêm:   Tháng Tư. hoa loa kèn & bóng mẹ

(theo Richard H. Kiley)