Thơ nơi Liễu Quán
Nhà thơ Phan Như lìa cõi thế đến nay là đã gần 5 năm. Anh tên thật Phan văn Chạy, còn có bút hiệu Cung Thiêm. Sinh năm 1944. Học Quốc Học, Huế. Dạy học và Làm báo tiếng Anh.
Thơ, văn từng đăng trong các tuyển tập trường Đồng Khánh, Quốc Học trường tôi và Blog Phan Như trong Art 2All.Net
Các tập thơ đã xuất bản:
– Sóng vỗ mạn đời ( 1999)
– Thơ Phan Như ( 2014 )
– Tập thơ cuối : Thơ Như – Phan Như 2020
Phan Như là bạn thân của Hoàng Xuân Sơn. Sơn từng hạ bút: “Phan Như. Bạn học thiếu thời. Giỏi thầy chạy (bạn tên Chạy). Luôn luôn phất cờ danh dự học đường. Sau tú tài, mỗi đứa đi mỗi ngả. Bạn làm thơ. Mình mần thơ. Thơ thiền Phan Như không phải thiền dựa hơi chữ Phật. Thiền giữa chốn nhân sinh phù trầm”. Phu nhân Như Mai của Phan Như phán: “người ni chỉ mần thơ nơi Liễu Quán, không chạy ra ngoài”.
Sau đây Trang Thơ mời các bạn đọc lại thơ Phan Như
SAO KHUÊ

bến đò ca cút
Lang thang hơn nửa vòng trái đất
về đây chỉ còn xa một sải
chim bay
quê nhà bên tê khói rơm heo hút
Tam giang ơi Tam giang
thôi đừng mênh mang
đò ơi đò
trôi chi biền biệt
đưa tay vẫy gọi muôn trùng
Ca cút ơi ca cút.
Mạ ơi quang gánh nhọc nhằn
tan chợ phố chiều quảy về bến cộ
chuyến đò cuối ngày
con cá cũng vui mừng
quãy đuôi sóng vỗ.
Ngày tiễn con đi
lau trắng bên sông dài mấy dặm
con ngỡ tóc mẹ trắng chân trời
ở xa xôi
nhìn trang thư màu trắng
con ngỡ ngàng không dám viết Mạ ơi
khi quê nhà miên man bão lụt
không biết ra răng rồi?
Con đã về đây
không bến không bờ
vẫy tay gọi đò
ca cút ơi ca cút!
Huế, tháng 3-2011
hoa xa bờ giậu
Tặng Họa sĩ Hoàng Đăng Nhuận
Khi hoa xa bờ giậu
Cây lá bỗng giựt mình
Đẹp chi đâu lúc đã lìa cành
Em cầm trên tay một tiếng thất thanh
Mà cứ tưởng rằng Tường vi một đoá
Xin đừng hái tặng anh
Lúc chia lìa
Hoa lá nào mà không rỉ máu?
Nhớ ngày xưa Mẹ dặn:
“Cúng Phật là cúng cái Tâm…”
Thay vì xum xoe bông chuối ngày Rằm
Sao không đem bầy cá
Thắp vài ngọn hoa đăng
Thả xuống dòng sông
Cá quẫy mình và hoa đăng lấp lánh
Như một lời cám ơn!
Hãy đến như sương đến cùng hoa
Dịu dàng ấm áp
Không được và cũng không mất
Rồi khi ngày nắng lên
Sương tan theo làn khói nhạt
Lặng lẽ vô thường góc khuất
Sương nhìn hoa bên hàng giậu biếc
Ôi vẫn là cái nhìn đầu tiên
Vô sắc
Vô tâm…
Mùa Vu Lan 2014

gậy khua vườn trống
Về đứng bên hồ khua gậy trúc
Cùng loài ếch nhái gọi à-uôm
Làm sao nhảy vào nghe cái tõm
Tiếng vọng vang như đến muôn trùng
Vin gậy mà đi, đi chẳng đến
Đưa tay vịn gió, gió phương nào
Hốt nhiên như cây vừa bứng gốc
Bàng hoàng không biết tựa vào đâu
Không tới không lui không chỗ trụ
Vì không nên không quá mênh mông
Cành không đã nẩy mầm xanh lá
Trên ngọn li ti hiện vô-cùng
Chập chững đi như vừa mới lớn
Phép lạ là đây: gót chân trần
Lấy gậy chống hiên nhà xem nắng
Ô hay mai đã rụng vàng sân.
quanh ta
hoa lá đang nhìn
Có khi nào đang đi, em tự hỏi:
Trên mái nhà có người đang ngủ trưa?
Đường còn xa, can chi mà bước vội,
Lá đang nhìn em, cây đang trổ hoa!
Đường xa ngái có em và có tôi.
Ừ thì có nhau bề bộn cuộc đời.
Ta bày cuộc, ném chơi hòn đá cuội
Giữa vô cùng mà chẳng nghe tiếng rơi.
Đẹp quá vô thường sương tan ngọn cỏ
Đừng đóng đinh vào mây trắng đang trôi!
Trăng soi mặt hồ sợ gì trăng vỡ.
Sóng lao xao bờ chỉ là sóng thôi.
Có khi nào đang đi, em dừng lại:
Lá trên cành đau đáu cúi nhìn ta
Nhựa một dòng xanh, một dòng xanh mãi.
Cây nở hoa rồi, sao người chưa nở hoa?








