Sáng cuối tuần, trời trong xanh, nắng rải vàng khắp những hàng cây dọc bãi đậu xe trước khu chợ Á Đông. Bố chở mẹ và tôi đến quán phở quen thuộc trong khu thương xá. Quán nhỏ, treo vài tấm tranh phố xưa, lúc nào cũng ồn ào tiếng nói cười của những người Việt xa quê.

Chúng tôi ngồi chung một bàn, bát phở nghi ngút khói. Bố thong thả nhấp cà phê, thỉnh thoảng pha trò làm mẹ bật cười, còn tôi cũng cười theo, thấy lòng mình ấm áp. Hạnh phúc, đôi khi rất bình thường và gần gũi.

Ăn xong, bố để hai mẹ con xuống siêu thị rồi ngồi chờ ngoài xe, mở radio nghe tin tức. Tôi đẩy xe cạnh mẹ giữa những dãy hàng sáng đèn, nhìn mẹ lựa từng túi bột, hộp trứng, gói hạt sen, hộp nhân đậu xanh. Tiếng nhạc Trung thu khe khẽ vang lên từ loa siêu thị, mùi rau thơm và mùi hạt sen thoảng qua làm tim tôi rộn ràng. Tôi khe khẽ hát theo điệu nhạc, trong lòng tưởng tượng đến chiếc bánh tròn vàng óng sắp ra lò, cảm giác nôn nao như chờ một niềm vui lớn.

Về đến nhà, mẹ có vẻ hơi mệt, nhưng vẫn bắt tay vào việc. Mẹ lau sạch bàn bếp, sắp xếp nguyên liệu ngay ngắn: bột, trứng, hạt sen, đậu xanh. Giọng mẹ dịu dàng :

“Mùa Trung thu này, mẹ sẽ làm những chiếc bánh ngon nhất. Cả nhà mình sẽ có đêm rằm thật vui…”

Căn bếp sáng đèn, rộn ràng âm thanh chuẩn bị. Tiếng chén dĩa va chạm, mùi hạt sen lan trong không khí, khiến tôi thấy lòng bình yên một cách lạ lùng.

Tôi không biết đó chính là buổi sáng bình yên cuối cùng bên mẹ.

Mẻ bánh trung thu ấy rồi sẽ mãi mãi dang dở.

Cơn đột quỵ bất ngờ ập đến làm mẹ run rẩy chới với. Bột , trứng văng tung toé trong tiếng hét thất thanh của tôi.

Và khi tiếng còi xe cứu thương xé toạc buổi sáng, tôi chỉ còn thấy trong tim mình một màn sương mỏng, phủ kín…như một linh cảm mơ hồ rằng chuyến đi này của mẹ sẽ không bao giờ có ngày trở lại.

Bảo Huân

Ngày đưa mẹ vào bệnh viện, tôi vẫn còn tin rằng mẹ sẽ trở về. Tôi nắm chặt tay mẹ trên cáng xe, tay mẹ lạnh dần, nhưng tôi cứ siết mãi, như thể có thể níu giữ.

Trong căn phòng trắng toát, mùi thuốc khử trùng hăng hắc, những ống dây và máy móc bao quanh, mẹ nằm yên lặng, gương mặt nhợt nhạt như đang ngủ.

Bố đứng phía bên kia, lặng im, mắt đỏ hoe. Tôi ngồi sát bên, áp má mình lên bàn tay gầy guộc của mẹ. Trong thinh lặng, tôi nghe rõ từng nhịp tim mình dồn dập, trong khi tiếng máy theo dõi bên cạnh cứ kéo dài, từng hồi, từng hồi, rồi mỏng dần.

Tôi thì thầm gọi: “Mẹ ơi, con đây…”

Không có lời đáp. Chỉ có hơi thở mẹ thoi thóp, mong manh như ngọn gió cuối mùa.

Rồi khoảnh khắc ấy đến. Đường kẻ trên màn hình yên lặng thành một vạch dài.

Âm thanh ngắn gọn, khô khốc vang lên, như xé nát cả căn phòng. Bố buông tay, gục đầu xuống. Tôi vẫn giữ chặt bàn tay mẹ, tay ấy đã ủ ấm tuổi thơ tôi, nay lạnh lẽo, rời xa.

Trong khoảnh khắc ấy, tôi hiểu: chuyến đi của mẹ… là chuyến đi mãi mãi.

Ánh đèn đường ngoài ngõ hắt vào, vàng vọt trên tấm kính cửa sổ loang nước mưa. Những giọt mưa rơi đều, rồi tụ lại thành dòng, kéo dài xuống, lấp lóa ánh sáng như những vệt lệ không bao giờ ngừng chảy.

Trong căn phòng khách, bố ngồi đó. Chiếc ghế bành cũ kỹ đã lún sâu in theo dáng ông. Cái bóng dài của bố đổ lên bức tường ố loang, chập chờn, méo mó theo ngọn đèn đường chập chờn ngoài ngõ. Không gian im phăng phắc, chỉ còn tiếng kim đồng hồ lạch cạch vang vọng từng nhịp, như gõ vào khoảng trống không đáy.

Tôi đứng ở ngưỡng cửa, lặng nhìn. Đã bao lâu rồi tôi không thấy bố ngồi như vậy — lặng thinh, bất động, như hóa thành tượng đá. Từ ngày mẹ mất, dường như cả căn nhà này cũng mất đi linh hồn.

Căn phòng khách từng là nơi sáng nhất. Ngày xưa, cứ sau bữa cơm tối, bố đọc báo, mẹ ngồi vá áo, tôi kê bàn học nhỏ vào góc. Bóng đèn tròn treo giữa phòng hắt xuống thứ ánh sáng vàng dịu, phản chiếu lên mặt bàn gỗ đã bóng mịn vì bàn tay mẹ ngày nào cũng kỳ cọ sạch sẽ. Tôi nhớ rõ, mỗi khi tôi lơ đãng, mẹ sẽ khẽ nhắc nhở:

Xem thêm:   Trang chữ phù sa

– Học đi con. Con gái đừng mơ mộng nhiều quá, chỉ khổ thân.

Bố cười, gấp tờ báo lại:

– Chắc con gái mệt rồi. Nghỉ xả hơi một chút nhé.

Rồi bố kể chuyện ngoài phố. Giọng cười sảng khoái, cái giọng kể lôi cuốn ấy khiến mẹ bật cười, và tiếng cười của mẹ chính là âm thanh tôi thương nhất đời.

Giờ đây, tất cả tan biến. Ánh sáng trong phòng không còn ấm, mà lạc lõng, lạnh lẽo. Bàn gỗ đã phủ một lớp bụi mỏng, chỉ cần khẽ chạm cũng thấy tay dính mùi cũ kỹ. Tấm rèm cửa mốc meo, buông thõng như một vạt áo nhàu không còn ai chỉnh lại. Trên kệ sách, cuốn tiểu thuyết mẹ đọc dở nghiêng ngả, kẹp hờ một nhành hoa khô đã úa quắt, mùi hương xưa không còn sót lại.

Mọi thứ vẫn ở nguyên chỗ cũ, nhưng lại trở thành chứng nhân của sự vắng bóng. Ngôi nhà chẳng thay đổi gì, mà lại hoàn toàn khác – khác bởi thiếu đi hơi thở của mẹ, thiếu đi bàn tay sắp đặt, thiếu đi tiếng cười xóa tan mọi khoảng lặng.

Tôi hít một hơi, mà cảm giác như ngực mình bị đè nặng. Tôi muốn cất tiếng gọi bố, nhưng cổ họng nghẹn lại. Tôi biết, ông cũng đang lắng nghe trong thinh lặng này, đang nhìn thấy những điều tôi thấy – một ngôi nhà quen thuộc nhưng xa lạ, ấm áp mà lạnh buốt, đầy mà trống rỗng.

Ngày đầu tiên sau khi mẹ mất, tôi quyết định nấu cơm. Tôi muốn giữ lại hơi ấm ấy, muốn thay mẹ san sẻ khoảng trống. Tôi loay hoay suốt cả buổi chiều. Cá tuột tay rơi xuống nền, cà chua cắt méo mó, nước canh thì tôi nếm đến mấy lần mà vẫn chẳng ra vị gì. Khi bưng ra, nồi canh chua nhạt thếch, cá nát bấy, rau thì dai đến nghẹn.

Tôi ngượng nghịu đặt mâm cơm xuống bàn. Bố im lặng ngồi vào chỗ, cầm muôi múc một bát, ăn chậm rãi. Ông không trách, không chê, chỉ khẽ gật đầu như động viên. Nhưng ánh mắt ông… không dừng ở món ăn, cũng không dừng ở tôi, mà như xuyên thẳng qua khoảng trống, hướng về chiếc ghế trống đối diện.

Tôi bỗng thấy mắt cay sè. Suốt bữa cơm, chúng tôi gần như không nói một lời. Chỉ có tiếng đũa chạm vào bát vang lên khô khốc, kéo dài trong gian bếp rộng đến lạc lõng. Tôi cố nuốt từng miếng, nhưng trong cổ họng đắng nghẹn.

Đó là bữa cơm tệ hại nhất trong đời tôi. Không phải chỉ vì món ăn vụng về, mà vì cảm giác hụt hẫng dày đặc bao trùm. Như thể tất cả nỗ lực đều bất lực trước một khoảng trống không gì lấp nổi.

Có những buổi chiều, khi nắng nghiêng vàng lên bờ tường, tôi thấy bố ngồi lặng ngoài hiên. Trước mặt ông là dãy chậu hoa hồng mẹ từng nâng niu chăm chút. Ngày còn mẹ, hiên nhà lúc nào cũng thoang thoảng hương hồng. Mỗi sáng, mẹ xắn tay áo, cầm bình tưới nhỏ, lom khom rưới từng gốc. Bàn tay mẹ khéo léo tỉa lá sâu, nâng niu từng nụ hoa e ấp.

Thỉnh thoảng bà gọi vọng vào nhà:

– Bố ơi, ra mà xem, bụi hồng vàng đang nở hoa này.

Bố nghe tiếng gọi liền gấp báo, bước ra sân ngắm hoa cùng mẹ. Tôi xỏ nhanh đôi dép, nhảy chân sáo đến bên bố mẹ, tay vít cành hồng hít lấy hít để.

Bố xoa đầu tôi và quay sang mẹ:

– Con mình sau này cũng sẽ mê hoa hồng giống mẹ thôi.

Nhưng giờ đây, dãy chậu hoa hồng chỉ còn lá úa và cành khẳng khiu. Nhiều bông khô rụng cánh, rơi lả tả xuống nền gạch loang nước. Đất trong chậu khô cằn, nứt nẻ như vết thương không lành.

Bố ngồi thật lâu, ánh mắt trĩu nặng. Bàn tay ông run run, đưa ra như muốn chạm vào nhưng rồi lại rụt về. Từ phía sau, tôi nhìn thấy bóng lưng ông – cái lưng từng vững chãi, nay như gánh cả khoảng trời đổ nát.

Xem thêm:   Nam kỳ dễ thương

Tôi vội vàng chạy vào nhà, lấy bình tưới, lóng ngóng đổ nước lên từng gốc. Nước chảy loang thành vệt, hòa vào mùi ngai ngái của đất ẩm. Bố quay sang nhìn, khẽ gật đầu. Một nụ cười thoáng qua nơi khóe môi – mong manh đến mức nếu tôi chớp mắt, chắc đã lỡ mất.

Khoảnh khắc ấy, tôi hiểu hoa hồng không chỉ là hoa. Nó là một phần của mẹ, còn sót lại giữa ngôi nhà trống vắng.

Đêm ấy, mưa rơi rả rích, gõ đều trên mái tôn, len qua từng khe cửa. Ánh đèn đường hắt qua khung cửa sổ, vàng vọt soi rõ những vệt mưa loang lổ trên kính.

Tôi trở mình, giật mình tỉnh giấc. Cả ngôi nhà chìm trong bóng tối, chỉ có ánh vàng ngoài phố hắt vào. Tôi bước ra phòng khách, rồi sững lại.

Bố vẫn ngồi đó, trên chiếc ghế bành cũ, dáng người bất động như tượng đá. Nhưng lần này có gì khác. Tôi thấy một giọt nước long lanh trên gò má bố, lặng lẽ trượt xuống nếp nhăn hằn sâu. Đôi môi ông run run, thốt ra trong khoảng lặng:

– Con gái… bố nhớ mẹ quá…

Chỉ năm từ thôi, mà như cả thế giới sụp xuống trong tôi. Tim tôi đau nhói, cổ nghẹn lại. Tôi lao đến, quỳ xuống, vòng tay ôm lấy bố. Bờ vai từng là chỗ dựa của tôi nay run lên từng hồi, run bần bật trong vòng tay nhỏ bé.

Bố gục xuống, buông thõng bờ vai. Tiếng nấc nghẹn thoát ra, như thể bao tháng ngày gồng mình nay vỡ tung. Tôi cũng khóc, khóc cho những bữa cơm hụt hẫng, khóc cho những chậu hoa héo rũ, khóc cho chiếc ghế trống không ai dám ngồi. Và khóc cho chính mình – đứa con đã cố gắng mạnh mẽ nhưng rốt cuộc vẫn thấy lạc lõng.

Trong khoảnh khắc ấy, cả hai cha con cùng buông bỏ. Không còn giả vờ rằng mình ổn, không còn nén nước mắt. Chúng tôi cùng khóc – khóc cho nỗi đau, cho mất mát, và cho người mẹ, người vợ đã rời xa nhưng vẫn hiện diện trong từng góc nhà.

Trời vừa sáng, những giọt nắng đầu tiên len qua kẽ mây, rót xuống hiên nhà còn ẩm mùi mưa đêm. Tôi mở cửa bước ra, ngỡ ngàng trước cảnh tượng trước mắt.

Bố đang ngồi bên dãy chậu hoa hồng. Nhưng lần này, ông không còn chỉ ngồi nhìn. Đôi bàn tay gầy guộc cầm chiếc kéo cũ, kiên nhẫn cắt tỉa những cành gãy, nhặt từng chiếc lá úa. Bình tưới đặt cạnh, nước rỉ ra loang thành vệt đậm trên nền gạch. Mùi đất ẩm ngai ngái bốc lên, hòa cùng hương gió sớm, mang đến cảm giác vừa thân quen vừa lạ lẫm.

Tôi đứng khựng lại, trái tim như thắt lại rồi dịu dần. Hình ảnh ấy quá đỗi bình thường, nhưng trong bình thường lại ẩn một điều gì đó mới mẻ – một sự khởi đầu.

Bố ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt tôi. Ông ngập ngừng trong giây lát, rồi khẽ mỉm cười. Nụ cười ấy không còn nhạt nhòa như những lần trước, mà sáng lên, thật sự sáng, như có ánh nắng vừa len vào khóe môi.

– Mẹ con thích hoa hồng… Chúng ta hãy cùng chăm chúng nhé.

Tiếng “chúng ta” làm mắt tôi cay sè. Tôi bước tới, cầm lấy bình tưới. Hai cha con ngồi cạnh nhau, lặng lẽ chăm những gốc hoa. Nước rơi xuống, thấm vào đất khô cằn, và từ trong đất, vài chồi non đã xanh lên, run rẩy dưới ánh sáng ban mai.

Tôi cúi xuống, chạm nhẹ vào một nụ non còn e ấp, thấy trong lòng bừng lên một cảm giác vừa đau vừa ấm. Như thể mẹ vẫn ở đây, dõi theo, mỉm cười khi thấy hoa được hồi sinh.

Buổi sáng hôm ấy, khi ngồi bên bố trước những chậu hồng, tôi chợt nhận ra: nỗi buồn sẽ chẳng bao giờ biến mất. Nó không tan đi như mưa đêm, cũng không phai nhạt theo thời gian. Nó ở lại, len lỏi trong từng góc nhà.

Nhưng nỗi buồn cũng không còn là vực thẳm. Nó trở thành một phần của đời sống – như những cánh hoa rụng xuống, hóa thành dưỡng chất nuôi mầm non mới.

Tôi hiểu, những vết thương trong tim sẽ mãi để lại sẹo. Nhưng cũng giống như chồi non kia, từ những gốc cây khô cằn vẫn có thể vươn lên sự sống. Và sự sống ấy, chúng tôi sẽ nâng niu – không chỉ cho chính mình, mà còn cho mẹ, cho người vẫn hiện diện trong từng cơn gió, trong ánh nắng, trong hương hoa thoang thoảng mỗi sớm mai.

Xem thêm:   Xin lỗi anh Long

Tôi quay sang nhìn bố. Nụ cười của ông, dù còn mỏi mệt, nhưng đã thật sự ấm áp. Ánh mắt ông sáng lên khi dõi theo chồi hồng nhỏ vừa rung rinh trong nắng. Tôi cũng mỉm cười. Lần đầu tiên sau nhiều tháng, nụ cười của tôi không còn gượng gạo. Nó là một nụ cười thật sự – nụ cười của người biết rằng, mất mát không lấy đi tất cả.

Bởi mẹ vẫn còn ở đây, trong chính cách chúng tôi học cách yêu thương và tiếp tục sống.

Ngoại truyện

Những mùa hồng sau đó

Mấy tháng trôi qua, hiên nhà dần khác. Những chậu hồng ngày nào khô héo nay đã trổ bông trở lại. Sáng sớm, nắng nhẹ rót xuống, những cánh hồng rung rinh còn vương sương, hương thơm thoang thoảng khắp sân.

Bố vẫn ngồi trên chiếc ghế quen thuộc, nhưng không còn dáng ngồi bất động như xưa. Trên tay ông là quyển sách đã cũ, thi thoảng ông đọc vài dòng cho tôi nghe, giọng trầm ấm, đôi khi còn mỉm cười. Tôi biết, nụ cười ấy không chỉ dành cho tôi, mà còn cho mẹ – như thể mỗi câu chữ, mỗi làn hương hoa là một cách ông trò chuyện với bà.

Có những buổi chiều, khi hai cha con ngồi tỉa lá, nhặt cỏ quanh gốc hồng, bố chậm rãi kể lại những câu chuyện ngày trước. Ông nhớ lần đầu gặp mẹ ở phiên chợ Tết, nhớ tiếng cười giòn tan khi mẹ làm rơi rổ hoa quả, nhớ cả những buổi hai người cùng ngồi dưới hiên mưa đợi trời tạnh. Tôi lắng nghe, vừa như nghe chuyện cổ tích, vừa như được trao lại một kho báu thầm lặng.

Tôi nhận ra: mẹ chưa bao giờ thật sự rời xa. Bà ở trong ký ức bố, trong nỗi nhớ của tôi, và trong từng nụ hồng đang nở rực rỡ dưới nắng sớm.

Một buổi sáng, khi tôi chạm vào một bông hồng mới hé, tôi nghe bố khẽ nói, giọng chắc nịch hơn ngày nào hết:

– Con gái à, mẹ con sẽ vui lắm nếu thấy chúng ta vẫn tiếp tục sống, và vẫn biết mỉm cười.

Tôi ngẩng lên. Trong ánh mắt bố, không còn chỉ là nỗi buồn, mà đã có cả sự bình yên. Tôi mỉm cười đáp lại, và lần đầu tiên, nụ cười ấy không còn vương nước mắt.

Hoa hồng vẫn nở theo mùa. Và chúng tôi vẫn sống tiếp – với mẹ, trong từng mùa hồng sau mưa.

Chiều hôm ấy, nắng xiên qua những tán lá, hắt bóng hoa hồng xuống nền gạch. Tôi ngồi lom khom cắt những chiếc lá vàng, bố lặng lẽ tưới nước. Một lúc, ông lên tiếng:

– Con gái, hoa hồng có đau không khi bị cắt bỏ lá sâu?

Tôi ngẩng lên, ngẫm nghĩ rồi đáp:

– Con nghĩ chắc có… nhưng nếu không cắt thì cây sẽ yếu, không ra hoa được.

Bố gật gù, bàn tay run run vẫn kiên nhẫn tỉa cành. Ông khẽ nói, giọng trầm nhưng ấm:

— Giống mình vậy. Đau đấy… nhưng rồi sẽ có chồi mới.

Tôi lặng đi một chút, rồi khe khẽ đáp:

– Vậy bố ơi… con và bố cũng sẽ là những chồi mới, phải không?

Bố dừng tay, quay sang nhìn tôi, ánh mắt sáng lên trong nắng chiều. Ông đặt bàn tay gầy guộc lên vai tôi, siết nhẹ:

– Ừ. Chúng ta là những chồi hồng sau mưa.

Mùa hồng năm sau, những bông hoa nở rộ, đỏ thắm cả hiên nhà. Trong gió sớm, hương hoa bay khắp lối, dịu dàng như một lời nhắn gửi từ xa xăm.

Hai cha con ngồi bên nhau, không cần nói nhiều. Giữa im lặng ấy, tôi bỗng hiểu: mất mát không làm chúng tôi cạn kiệt, mà dạy chúng tôi cách nâng niu từng phút giây còn lại.

Hoa rồi sẽ tàn, mưa rồi sẽ ngớt. Nhưng tình yêu, như chồi non sau mưa, vẫn sẽ xanh lên, tiếp tục sống trong chúng tôi – cho mẹ, cho chính mình, và cho những mùa hồng bất tận sau này.

BC (SC)