Ðêm hôm qua tôi ngủ thiếp đi trên bàn làm việc khi vừa hoàn thành hết các việc phải làm trước kỳ nghỉ Ðông. Bỗng có tiếng thì thầm của một ông già vẳng bên tai. Ông muốn kể cho tôi nghe một câu chuyện xảy ra đã lâu tại phía bắc nước Pháp, nơi sau này sẽ diễn ra cuộc đổ bộ lịch sử của Mỹ và quân đồng minh trong Thế Chiến II. Ông kể rằng :

Hồi đó tôi là một bác sĩ thôn quê hành nghề ở một làng nhỏ ngay giữa vùng Normandie. Mùa Ðông năm đó giá lạnh khác thường. Mới cuối tháng Mười Một tuyết đã rơi sau vài ngày băng giá. Chỉ sau một đêm, tất cả đều phủ một màu trắng xóa mênh mông. Từ phương bắc các đám mây vẫn ùn ùn kéo tới không ngừng thả xuống các bông tuyết bụ bẫm trắng tinh.

Cả vùng thôn quê trở nên im ắng lạ thường ngoại trừ thi thoảng vẳng lên trong không gian giá lạnh một tiếng kêu hoảng hốt của loài quạ đen hoang dã.

Dấu hiệu duy nhất cho biết còn có sự sống của người là những ống khói đã biến thành những chiếc ủng to sụ trắng toát nhả ra những sợi khói mệt nhọc, miễn cưỡng trườn vào không gian buốt giá.

Chốc chốc tiếng những cành cây lớn gục gãy vang lên khô khốc ở bìa rừng vọng về càng làm cho khung cảnh trở nên hoang lạnh. Băng giá đã ngấm sâu vào thân cây khiến chất nhựa nuôi dưỡng nó trở thành những lưỡi dao nhọn sắc.

Trong tình cảnh như thế nhưng tôi vẫn một mình đi thăm bệnh. Nghề y như anh biết đấy, trong những lúc như thế làm sao ta có thể thoái thác. Ba tuần liền trời vẫn buốt giá, bầu trời cao xanh hắt xuống một thứ ánh sáng lạnh lùng.

Qua những cuộc thăm bệnh tôi nhận ra có một nỗi sợ hãi huyền bí đang trùm lên cả làng. Người ta rỉ tai nhau về một lời nguyền từ xa xưa mà dân làng sẽ phải chịu trong năm nay. Không thể nào tự dưng lại có giá lạnh khủng khiếp thế này. Nhiều người thì thầm cho tôi biết trong đêm chính họ nghe thấy những tiếng động lạ giống như tiếng người hú hay tiếng huýt sáo ở ngoài đường. Thực ra đó chỉ là tiếng của những con chim di cư đang trên đường trốn Ðông về phương Nam thôi. Nhưng mà làm sao có thể khiến những người đã cả tin vào một điều gì đó phản bác lại chính họ. Mọi người đều hoang mang không biết điều khủng khiếp sẽ tới khi nào và sẽ vận vào ai.

Bảo Huân

Ở cuối làng có một lò rèn. Lò rèn của một đôi vợ chồng già góa bụa không con cái nhưng thuộc loại chẳng khá giả gì. Ðúng như người nước của anh hay nói «đói đầu gối phải bò », hàng ngày ông chủ vẫn phải đến lò nổi lửa.

Giọng cụ già trầm xuống. Cụ kể tiếp :

Vào một ngày giá băng có vẻ lạnh hơn, ông chủ lò rèn vội vã trở về nhà trước khi màn đêm sập xuống. Khi đi qua bìa rừng, bỗng một cơn gió mạnh bạt qua làm tuyết bay lên tứ tung, ông bỗng nhìn thấy một vật gì tròn lăn ngay trước mặt, giống như một quả trứng. Ông quỳ xuống, giơ tay khẽ chạm vào. Ðúng là một quả trứng, trắng như tuyết và vẫn còn ấm. Ông chủ lò rèn quá ngạc nhiên không hiểu quả trứng từ đâu ra. Con gà mái nhà ai lại có thể đi ra đẻ ở đây vào lúc này? Biết tìm đúng nhà ai để trả lại quả trứng đây? Nhưng hình dung ra bữa tối sắp tới khiến mọi nghi vấn và băn khoăn của ông biến mất. Ông cất vội quả trứng vào túi, rảo bước.

Xem thêm:   Hương sắc gia vị

Về tới nhà ông kể ngay chuyện vớ được quả trứng và đưa ngay quả trứng cho vợ.

– Bà nó biết không, quả trứng này quý gấp vạn ngày thường đấy.

– Nhưng có đúng là trứng không? Sao lại thế được?

– Thì bà xem đi, không trứng thì là gì, vẫn còn ấm nguyên. Tôi mang về cho bà đấy. Bà cứ ăn rồi sẽ biết.

Trong khi vợ luộc trứng, ông chủ lò rèn kể cho bà nghe những lo lắng của dân làng. Bà vợ rùng mình và nói:

– Tôi cũng nghe thấy tiếng huýt sáo trong đêm nhưng không dám nói với ông.

Hai ông bà im lặng bắt đầu bữa tối bằng món súp khoai tây. Sau đó là món trứng luộc của bà và món bánh mì bơ của ông. Bà vợ cầm lấy quả trứng nhưng cảm thấy có điều gì là lạ khiến bà ngập ngừng. Ông chủ lò rèn thấy thế liền nói:

– Bà cứ ăn đi lấy sức, đừng lo cho tôi.

Bà vợ bóc trứng, trứng vẫn có vẻ tươi nguyên giống như mọi khi. Bà do dự, cắn nhẹ một miếng, mùi trứng tươi thơm tỏa lên. Bà cắn thêm một miếng nữa rồi lại do dự đặt xuống. Rồi bà lại cầm lên và ăn tiếp. Ông chủ lò rèn hắng giọng thỏa mãn:

– Nào, bà thấy thế nào, có tuyệt vời không? Lâu lắm rồi bà chẳng được ăn trứng.

Bà lão không trả lời. Bà đang nhai cái lòng đỏ nhuyễn thơm cuối cùng và nuốt trôi qua họng. Khi vừa nuốt xong, bỗng nhiên đôi mắt của bà đờ dại, nhìn trân trân vào ông lão, hai tay giơ lên trời, toàn thân cứng đờ rồi co giật ngã lăn đùng khỏi ghế, miệng há hốc rú lên những tiếng hoang dại.

Ông lão loay hoay cả đêm với bà vợ bằng mọi cách để trấn an nhưng bất lực trước các cơn giật và tiếng rú. Ông đành phải dùng đến dây nhưng chỉ cột vợ lại để kìm các cơn co giật thôi. Tiếng rú vẫn liên tục phát ra xen kẽ với tiếng thều thào: Nó chui vào tôi rồi.

Ngay sớm hôm sau tôi được gọi đến nhà ông chủ lò rèn. Tôi dùng mọi loại thuốc an thần có trong tay nhưng đều vô dụng. Cơn co giật và cơn rú vẫn tiếp diễn. Bà lão đã hóa điên.

Xem thêm:   Ai nhớ chăng ai

Tin vợ lão lò rèn bị ám lan ngay tức khắc đi khắp mọi nơi. Từ rất xa người ta có thể nghe thấy tiếng rú thảm thiết nhưng không ai nghĩ đó là tiếng người.

Như mọi sự việc quan trọng khác, Cha sở trong xứ cũng được báo về tình cảnh của vợ ông lò rèn. Cha sở là một vị linh mục già nổi tiếng khắp vùng về lòng nhiệt thành phụng vụ Chúa và các con chiên. Ngay lập tức, Cha sở cho tiến hành các phép lễ trừ ma quỷ cho vợ ông lò rèn. Lần này không có kết quả.

Noël rồi cũng đến nhưng giá lạnh và tình trạng của bà lão điên không thay đổi.

Hôm trước Noël, Cha sở đến tìm tôi:

– Thưa bác sĩ, tôi muốn bác sĩ giúp tôi đưa bà lão khốn khổ của chúng ta tới dự lễ đêm nay. Tôi hy vọng bà sẽ được Chúa ban cho một ân sủng vào thời điểm Chúa được giáng thế cũng từ một người đàn bà.

– Vâng, thưa Linh mục, nếu thánh lễ này có thể giúp bà lão lấy được sức khỏe, tôi sẵn sàng giúp Ngài.

Cha sở hạ giọng như nói một mình:

– Tôi biết bác sĩ không có đức tin, nhưng xin hãy giúp tôi việc tốt này. Bác sĩ sẽ giúp đưa bà lão tới thánh lễ đêm nay nhé?

Tôi nhận lời hứa với Cha sở sẽ làm theo đúng ý nguyện của Ngài.

Màn đêm buông xuống rồi đến gần nửa đêm, chuông nhà thờ bắt đầu róng lên những âm thanh rộn rã vang vọng khắp không gian giá lạnh. Ánh trăng tròn của tháng cuối năm làm nổi rõ trên nền tuyết trắng những bóng đen của các con chiên ngoan đạo cần mẫn, hối hả theo nhau đi về phía âm thanh đang giục giã.

Tôi và 4 người đàn ông lực lưỡng đã có mặt ở nhà ông lò rèn. Người đàn bà bị quỷ ám vẫn hú đều và bị trói chặt ở giường. Chúng tôi cuối cùng cũng mặc được bộ cánh tươm tất cho bà lão sau một hồi vật lộn. Chúng tôi đưa bà đến nhà thờ trên một chiếc xe đẩy 4 bánh đã được sửa soạn sẵn. Ðể tránh náo động chúng tôi đành phải cột chặt bà và dùng một tấm khăn thật êm che kín miệng bà lại.

Nhà thờ đã đông người, lung linh ánh nến, đội thánh ca đang thử giọng với các nhạc công, những tiếng chuông nhỏ reo lên theo nhịp của dòng người mộ đạo đang tiếp tục vào chật kín nhà thờ.

Chúng tôi đưa người đàn bà bất hạnh vào ở tạm trong chái phòng trông ngay ra cung thánh. Tôi hồi hộp chờ đợi khoảnh khắc tôi cho là phù hợp nhất để đưa người đàn bà ra dự thánh lễ. Ðó là lúc ngay sau nghi thức hiệp lễ, mọi người đều đã được đón nhận thánh thể của Chúa, vị linh mục chủ tế vừa hoàn thành một bí tích linh thiêng. Cả nhà thờ chìm trong sự im lặng gần như tuyệt đối. Ðúng thời điểm, tôi ra dấu mở cửa, 4 người phụ tá của tôi cởi nhanh mọi dây trói và khênh người đàn bà ra ngay phía trước bàn thờ Chúa đang tràn ngập ánh sáng lung linh của nến và ánh vàng phản chiếu từ cung thánh. Người đàn bà giãy giụa dữ dội hòng thoát khỏi vòng kềm tỏa của 4 người đàn ông nhưng người đàn bà đáng thương chỉ đủ sức hú lên những tiếng gay gắt hoang dã. Cảnh tượng quá đột ngột và đặc biệt khiến cả nhà thờ sửng sốt, kinh hãi. Nhiều người bỏ chạy.

Xem thêm:   Hành trình của báo chí

Vị linh mục dường như đã ngóng đợi từ lâu liền đứng lên nhìn thẳng vào người đàn bà. Ngài cầm lấy đĩa hào quang sáng chói ở giữa đã có sẵn một bánh thánh màu trắng. Tiến về phía trước vài bước, Ngài nâng đĩa hào quang lên cao vượt khỏi đầu và hướng về phía ánh mắt thất thần của người đàn bà khốn khổ.

Bà ta vẫn rú lên không ngừng, hai mắt trân trân không chớp như dán chặt vào ánh hào quang đang tỏa ra từ vật thánh trong tay vị linh mục.

Vị linh mục vẫn giữ nguyên tư thế bất động trông như một pho tượng.

Cảnh tượng bất động và sống động này cứ kéo dài như không bao giờ ngừng. Nhưng mọi người chợt nhận ra tiếng hú của người đàn bà đã trở thành những tiếng rên rỉ, thân người của bà mềm dần, yếu ớt và oằn xuống. Bốn người đàn ông tự động buông xuôi tay.

Bỗng chốc tất cả mọi người cùng sụp xuống, quỳ gối, trán hạ sát đất trong sự tôn kính lẫn hoảng sợ.

Người đàn bà hấp háy cụp mi mắt xuống rồi lại ngước ngay lên nhìn vào đĩa hào quang của Chúa. Tất cả đều trong thinh lặng. Nhưng tôi nhận ra ngay hai mắt của bà nhắm nghiền lại chìm vào một giấc ngủ mộng du của một người bị thôi miên. Chết, tôi xin lỗi. Không, rất có thể đó là do ân sủng của Chúa đã đuổi ma quỷ ra khỏi cơ thể bà. Một điều kỳ diệu rất đỗi bình thường nếu được Chúa toàn năng đoái thương.

Người đàn bà ngủ li bì suốt hai ngày và tỉnh lại nhưng hoàn toàn không biết về những chuyện kinh hoàng và kỳ diệu đã xảy ra đối với bản thân.

Ông cụ ngừng lại như phân vân điều gì rồi nói: Tôi phải thành thật nói rằng, do được đào tạo trong môi trường khoa học từ nhỏ, tôi không tin vào đức tin tôn giáo của các bạn. Nhưng tôi tin vào niềm xác tín của các bạn. Với niềm xác tín người ta có thể dời núi lấp biển như một câu ngạn ngữ phương Ðông ở phía anh. Với niềm xác tín, các bạn cũng hoàn toàn có quyền chắc rằng một ngày nào đó đất nước của các bạn sẽ thoát khỏi ách cộng sản hiện nay.

PHS

(08/12/2021, phóng tác theo truyện ngắn của Guy de Maupassant, Conte de Noel)