Có một nhà hiền triết đã nói:

“Cuộc đời có rất nhiều bất công, nhưng có hai thứ mà Thượng Đế chia đều cho tất cả mọi người. Đó là thời gian trong một ngày và cái chết trong một đời”.

Nếu không có cái chết, người bất tử sẽ sống ra sao?

Tithonus khi già. nguồn: mythologyplanet.com  

Thần thoại Hy Lạp

Aurora là nữ thần của bình minh, em gái của thần Mặt Trời và Mặt Trăng. Mỗi sớm mai thức dậy, Aurora tỏa chiếu những tia sáng tươi vui, thơm mát xuống trái đất để xóa dần bóng đêm u tối, lạnh lẽo và báo hiệu thần mặt trời sắp xuất hiện. Mọi người đều yêu quý, ngưỡng mộ, luôn chào đón vị nữ thần trẻ trung, xinh đẹp và cầu mong cho một ngày mới đến thật an lành, hạnh phúc.

Rong chơi nơi cõi trần, nữ thần khả ái Aurora đã đem lòng yêu thương Tithonus, vị hoàng tử đẹp trai, thông minh, khỏe mạnh và dũng cảm, con vua Laomedon ở kinh thành Troy. Vì quá yêu mê say đắm Tithonus là người trần, nữ thần Aurora đã lên thiên đình cầu xin thần vương ban cho Tithonus được bất tử. Thần vương đã nhận lời thỉnh cầu và ban cho Tithonus đặc ân như một vị thần để được mãi mãi sống bên Aurora.

Trên thiên đình, Aurora và Tithonus sống vui vẻ, hạnh phúc bên nhau trong cung điện dát vàng, cẩn ngọc và sinh hạ hai người con là thần Gió và thần của các vì sao. Thời gian trôi qua, mặc dù Aurora đã cho Tithonus ăn cao lương mỹ vị, uống thuốc trường sinh bất lão hay rượu táo bất tử Ambrosia của thiên đình, Tithonus vẫn trở nên già nua, yếu đuối và bịnh tật. Aurora cảm thấy chán nản, buồn bã, nàng mới nhận ra rằng khi xưa yêu thương Tithonus và cầu xin cho chàng một cuộc sống vĩnh cửu, nhưng đã quên không xin cho chàng được trẻ mãi không già.

Thiên đường hạ giới

Tithonus có thể mãi mãi sống bên Aurora nhưng chàng càng ngày càng già yếu, già đến nỗi không còn làm được gì ngay cả tự chăm sóc mình. Tithonus biết không thể nào thoát khỏi số phận của một người phàm trần, nên van nài nữ thần Aurora xin thần vương lấy lại đặc ân “bất tử”, chàng khao khát được chết đi như những người trần gian.

Xem thêm:   Lăng Tự Đức

Tình yêu của Aurora cũng phai nhạt dần khi Tithonus không còn trai trẻ, đẹp đẽ, phong độ mà trở thành một ông lão còm cõi, xấu xí và buồn rầu. Aurora còn nhớ tình xưa nghĩa cũ nên dành cho Tithonus một căn phòng tiện nghi, tràn đầy nắng sáng để dễ dàng chăm sóc, nhưng chàng không ngừng la hét, khóc than. Cuối cùng Aurora đành phải biến Tithonus thành một con ve sầu. Tithonus được đưa về trần gian, sống trên đỉnh tháp cao của thành Troy, trong lốt ve sầu. Chàng cất tiếng hát nỉ non, bi thương như một tình khúc buồn của thần Apollo, để nhắc nhở Aurora nhớ về người chồng thuở xa xưa …

Tiếng khóc than từ một thân thể cằn cỗi, già nua, yếu đuối… Tithonus đau khổ, mãi mãi bị hành hạ, giày vò trong tâm hồn. Trong khi Aurora vẫn tiếp tục cuộc hành trình, muôn đời là một nữ thần của ánh bình minh thơm mát, vui tươi và rạng rỡ.

Núi Thiên Thai. moonmausoleum.com