Một cậu bé 10 tuổi quyết định học võ Judo với một võ sư Nhật, dù cánh tay trái của cậu đã mất trong một tai nạn xe hơi. Vì tin rằng mình đã học tập rất chuyên cần và tiến bộ nên cậu vô cùng thắc mắc tại sao sau 3 tháng tập luyện mà thầy chỉ dạy cho mình mỗi một thế võ duy nhất.
Cuối cùng, không kiên nhẫn nổi nữa, cậu bé hỏi: Thưa thầy, chẳng lẽ con không thể học được các thế võ khác sao?
Ông trả lời: Đây là thế võ duy nhất thầy dạy con, cũng chính là thế võ duy nhất mà con cần phải học.
Tuy không hiểu hết lời thầy nhưng tin tưởng ở thầy, cậu bé tiếp tục tập luyện. Nhiều tháng sau, cậu được đưa đến tham dự một cuộc thi Judo. Trong trận chung kết, đối thủ của cậu là một võ sinh cao lớn, to khỏe và dày dặn kinh nghiệm hơn. Cậu bé bị áp đảo suốt trận đấu, nhưng may mắn chưa bị quật ngã. Những tưởng sẽ ra về tay trắng, nhưng đối thủ phạm phải sai lầm nghiêm trọng: anh ta coi thường cậu bé và mất cảnh giác. Ngay lập tức cậu bé dùng thế võ duy nhất của mình quật ngã đối phương.
Cậu bé đã đoạt chức vô địch.
Trên đường về, hai thầy trò ôn lại các thế đánh trong từng trận đấu. Lúc này cậu bé mới thu hết can đảm nói ra cái điều ám ảnh trong đầu mình bấy lâu nay: Thưa thầy, làm sao con có thể trở thành vô địch chỉ với một thế võ như thế?
Người thầy trả lời: Con chiến thắng vì 2 lý do. Lý do thứ nhất con gần như đã làm chủ được một trong những cú đánh hiểm và hiệu quả nhất của môn võ này. Lý do thứ hai, cách duy nhất mà đối thủ của con phá được thế võ đó là họ phải giữ chặt cánh tay trái của con. Mà con lại không có tay trái.

Bảo Huân