Sài Gòn… Thành phố ấy mãi ở trong trái tim của người Miền Nam, không bao giờ mất dấu tích. Cho nên dù cách xa cả trong thời gian không gian chúng ta vẫn nhớ và mỗi khi nhìn lại lòng còn bồi hồi xúc động. Trong tâm tình ấy nhiều nhà thơ và nhạc sĩ đã viết những bài hay về Sài Gòn. Sau đây, xin mời các bạn cùng đọc và chia sẻ. SAO KHUÊ
Nguyễn Đạt
căn gác xép hư không
Tặng họa sĩ Nguyễn Thuyên
Bài thơ hiển nhiên liên kết
Cézanne & Apollinaire
Một thuở Sài Gòn tưởng tượng Paris
Chúng tôi mơ mộng không mỏi mệt.
Sau lưng đường Cao Thắng
trong Cư Xá Đô Thành
Căn gác xép thấp hơn nấm mộ
Tiếng động buồn ru giấc muộn màng
Thuở ấy chúng tôi không thiết ngủ.
Thuở ấy hè đường Cao Thắng rất nhiều cây
Sàn gác ngổn ngang khung vải bố & sơn dầu & cọ
Đêm sâu đen cà-phê đêm nồng rượu mạnh
tràn mê hoặc thanh niên
Có thể bài thơ có thể bức tranh.
Ấy tuy nhiên chúng tôi rất vui
Dù nhiều cơn buồn muốn chết
Bài thơ có thể là có thể chẳng là
Bức tranh hứa hẹn bao lần chưa được.
Tôi trở lại nơi này. Trở lại nơi này
Tranh của bạn nơi nào không biết
Bài thơ của tôi về người vắng mặt
Về căn gác xép của hư không.
Không mơ mộng không tưởng tượng
Sài Gòn hôm nay chẳng phải Sài Gòn
Những bài thơ được quy định trước
Hậu-ấn-tượng hay trừu-tượng gì cũng chẳng hơn.
Sông Sài Gòn. Ôi sông Sài Gòn
Có cây cầu nào như ở sông Seine
Để tưởng tượng Apollinaire một thuở
Bài thơ Le Pont Mirabeau mãi không quên.
Ca khúc Trầm Tử Thiêng
đêm nhớ về sài gòn
Đêm nhớ về Sài Gòn
Thấy phố phường buồn xưa chưa nguôi
Những con đường thèm đôi chân vui, đã bao lâu chờ đợi
Đường im nghe quá khứ trong sâu
Đường chia ly vẫn ngóng tin nhau
Đêm nhớ về Sài Gòn
Tiếng nhạc vàng gọi từng âm xưa
Ánh đèn vàng nhạt nhòa đêm mưa
Ai sầu trong quán úa
Bóng mẹ hiền mờ mờ bên song
Mắt người tình một trời mênh mông .
Gợi bao nhiêu cho cùng ..
Yêu me một khối tình quê
Yêu em từng bước tình si
Ðêm đêm mộng thấy đường đi đường về
Ta như cậu bé mồ côi
Cố vui cuộc sống nhỏ nhoi
Để đêm đêm nhớ về Sài Gòn
Thấy mình vừa trở lại quê hương
Đã gặp người một trời yêu thương
cho lòng thêm chút ấm
Thấy bạn bè thèm ngồi bên nhau
Nhắc chuyện người chuyện đời thương đau
Tình chia trong đêm sầu …
Lưu Diệu Vân
dấu nhớ
Sài Gòn
của những trận mưa bất ngờ
tràn vào trái tim em lầy lội
trôi vào nỗi nhớ tội lỗi
xé nát những vụn vặt không căn cớ
thấm ướt buổi chiều hè rực rỡ
tình yêu vất vả che chắn
vệt ánh dương sau cuối
mưa lên cơn sốt cao nhiệt
mê man tột độ
mất khả năng tự giác ngộ
tình yêu yếu ớt
thở hơi sinh tử
trong cơn hấp hối
chúng mình
chẳng bao giờ van xin nhau
(tại sao?)
những ngày tháng gắng tồn tại một mình
ở chốn không thân thiết
chung quanh người không quen biết
nhận những lá thư thấm cạn mọi hy vọng
anh có thấy đớn đau
quặn thắt
mỗi khi em dằn vặt chữ nghĩa
phũ phàng
bằng một dấu chấm than!
một dấu hỏi anh không đủ cương nghị để trả lời?
vô số dấu phẩy, trong, một câu, khó nói
vài dấu chấm liền …
liên miên
vô tận
ngập ngừng tựa nhớ nhung
vì mưa Sài Gòn thiếu vắng hơi thở anh
lạ
chúng ta
chưa bao giờ trách cứ nhau
(tại sao?)