Trần Hữu Dũng sinh năm 1956, quê tại Tiền Giang, hiện sống ở Sài Gòn. Độc giả đã có lần gặp Dũng trên những trang thơ. Anh có một thời trẻ sinh hoạt trong không khí văn học Miền Nam với những tờ báo Văn, Thời Tập… Miền Nam sụp đổ cũng là khi tài năng của Trần Hữu Dũng trải qua những cuộc lột xác đau đớn. Anh nhìn thấy sự tàn rụng của Mùa Xuân cũng như nếm trải vị đắng của đổ vỡ trong đó những giá trị nhân văn bị bóp chết, nỗi bi hận của con người vang dội không ngơi. Sau đây xin mời đọc một vài bài thơ của Dũng viết cho những sáng những chiều của quê hương thức ngủ.
SAO KHUÊ
Bài thơ về giấc ngủ
Với tay vặn đồng hồ báo thức 5 giờ sáng
Lùa cơn buồn ngủ vào ngõ đêm sâu
Em chải tóc, soi gương – thói quen cố hữu
Cố hình dung
Giờ này anh lang thang xó xỉnh nào
Âu yếm hôn chiếc gối nồng
Thảng thốt sung sướng
Thắp lên những đám cháy tưởng tượng
Sưởi ấm căn phòng.
Heo may & hoa sữa
Hà Nội
Ðộc tấu mùi hoa sữa
Trắng ngà ngà li ti từng chùm
Rơi rơi vào giấc mộng bồn chồn
Rơi nhè nhẹ loanh quanh Hồ Gươm
Dọc đường Nguyễn Du, Quan Thánh
Giết người cái mùi hương lạ lùng
Khắc khoải những ngày hanh
Ẩm ức những đêm gió
Em gái Bắc nằm co thắc thỏm
Ngẫu hứng xô cô đơn nghiêng lệch
Quái quỷ cuộc tình, bùa mê thời mới lớn
Ở thành phố có con đường trồng toàn cây hoa sữa
Anh trai Nam lặng lẽ phớt tỉnh đi qua
Ðâu rồi tiếng kêu phủ dụ, ngột ngạt, đeo đẳng
Lẽ nào cây không ra hoa
Có ai nhắc về hoa sữa Sài Gòn?
Mùa qua mùa
Sụt sùi ngày nắng, ngày mưa dầm dề
Thảng thốt nhớ
Cồn cào cái mùi hương gợi tình chết người!
Mái tóc em còn thơm, hoa sữa còn dâng hương?
Lâu lâu trong những giấc mộng hành hương
Lê bước qua con đường ký ức mơ hồ xa ngái
Em yêu kiều đắm đuối sắc heo may đầu đông
Chợt dậy lên mùi hương trắng điên cuồng
Se se nỗi nhớ
Em. Hà Nội. Mặt gương hồ trong vắt
Soi
Hun hút kiếp nhân sinh…..
Khúc bi ca
thời hậu chiến
Trút hận thù lên đầu bạn hữu,
Nã đạn vào ngôi nhà sáng đèn,
Ðốt cháy khu vườn sum suê cây trái,
Nơi chúng ta nô đùa, bắt bướm…
Gọi tên nhau đầy căm hận:
– Kẻ phản bội… Tên chỉ điểm…
Khúc bi ca thời hậu chiến vang lên rền rĩ
Ðoạn phim câm chiếu mãi lên chiếc phông nền đời sống
Những hố thẳm cách ngăn
Nuốt chửng mọi người
Chẳng phải là loài thú bị săn đuổi
Chất độc ngấm dần
Vào cơ thể chết lần mòn
Trang sách cuối cùng lịch sử khép lại
Bầy chữ đen lổn nhổn
Lũ lượt kéo nhau đi diễn hành
Hành hương tìm sự thật.
Khúc tang ca
1.
Ước cạn chén rượu nồng
Gió xoay vòng quanh tôi
2.
Ðêm Thủ Thiêm lạnh buốt
Dế rỉ rả tang ca
Dân đen ôm mặt khóc
3.
Mặt trời đổ sụp
Xuống sông Sài Gòn
Rựng bầm ánh đỏ
Thành phố biến mất
Không ai hay biết…
Nghe nhạc boléro trên chuyến xe đò
Ðiệu nhạc boléro vàng vọt, dấm dứ, buồn tênh
“Trông thói đời, cười ra nước mắt…” [*]
Lâu rồi nghe ở bến phà chiều lay lắt
Gã ăn xin gảy guitar thùng bám theo xe đò, cất tiếng hát
Tâm trạng đổi mầu theo thế cuộc vần xoay
Trộn vào tiếng rao hàng, câu chửi thề, lời cầu khẩn
Bản phối âm mê hoặc, đớn đau
Ðiệu nhạc ấy chết đi / sống lại trong hồn đầy nghi ngại
Bám chặt thớ đất miền Tây giống hệt câu phù chú / lời nguyền.
[*] Một câu trong bài hát “Thói đời” của Trúc Phương.
Vỉa hè Sài Gòn
Mải mê lớn lên ở những vỉa hè Sài Gòn
Học chửi thề, lượn lờ phóng xe tán gái
Lăng nhăng tụ tập nhậu nhẹt, rập rình băng nhóm thanh toán nhau
Dù gì tuổi thanh xuân bọn tôi rơi đẹp hệt cánh hoa dầu xoay xoay trong gió cuốn
Rồi thập thò đêm ma quái vỉa hè
Ðám gái ăn sương thất thểu đi khách
Lâu lâu các bà má dưới quê lên, dựng lều qua đêm chờ đội đơn kêu oan ruộng đất
Ðây là màn trình diễn vằn vện thời hậu hiện đại điên cuồng
Vỉa hè Sài Gòn mở ra vô số mê cung có thật
Vũng xoáy nghiệt ngã cuộc hẹn hò, chia ly, cái chết trắng…
Nắng loã lồ. Mưa xối xả trầm uất
Dũ gĩ dù gì bọn tôi vẫn tin
Có một ngày những vỉa hè Sài Gòn
Cất giọng khàn khàn hát bài chứng nhân lịch sử mê đắm