Mình quen biết Nghiêu Đề và Giang từ hồi còn ở cư xá Thanh Đa trong nước. Cuối thập niên 1990 khi mới qua Mỹ lại gặp nhau ở báo Người Việt. Và cũng được đọc thơ Lê Chiều Giang kể từ đó, thường là trên tạp chí Văn Học của Nguyễn Mộng Giác. Những năm sau này Giang xuất hiện thường xuyên hơn trên báo giấy và cả báo mạng. Thơ và văn của Lê Chiều Giang có những nét đặc biệt được nhiều người yêu thích, trong đó có Sao Khuê này. Nhà thơ Ý Nhi của trang Văn Việt nhận định: Thơ Lê Chiều Giang là những nhịp gõ ngắn, gấp, tức thì. Gần như không cần trau chuốt, không cần tìm chữ, không quan tâm đến vần điệu, thơ Lê Chiều Giang là tiếng nói bật lên từ một cảnh huống, một khoảnh khắc. Thơ Giang đã đem lại cho chúng ta một vẻ đẹp riêng biệt. Sau đây là một vài bài tiêu biểu. SAO KHUÊ

bỏ nhà

 

Cánh cửa

Sầm. Ðóng lại

 

Chìa khóa? Quăng lên trời.

Ta.

Bước chân phiêu bạt

Tay không,

bày cuộc chơi.

 

Lưu linh?

Ờ, lưu linh

Tản Ðà?… Ta chấp hết!

 

Cafe?

Dạ, Khổng Tử

Ngàn ly, chưa thấm tháp

 

Mắt sắc như kiếm dao

Chém chơi, vài

Phạm Thái…

 

Ðàn đứt dây lỗi nhịp

Hết hơi, đêm chưa tàn

 

Ta hát lời ly biệt

Tử Kỳ chết

dưới trăng

 

Ðứng giữa trăm ngả đường

Không lui và

chẳng tới

Ta như đêm

mịt mù.

 

Giữa trùng trùng duyên khởi.

Quanh một vòng trái đất

Thèm trở lại chốn xưa

Ngồi bên hè phố cũ

Tỉ tê.

Khóc. Nhớ nhà.

 

Xem thêm:   Thiên lý độc hành

tịnh khẩu

 

Ta sẽ nói gì

Trước khi ngưng thở

Có cần chăng?

Lời.

Tự thú sau cùng.

 

Nắng vẫn bay vàng

Gió vẫn hân hoan

Và ta biết

Chẳng ai ngoài ta hiểu

Một tỷ năm rồi

Ðiều ta chôn giấu

Sẽ cùng nước sông

Ra biển.

Trôi đi.

 

Cũng chẳng sợ đâu. Mà

 

Vẫn lắm khi

Một chút “giấu”

Ðẹp.

hơn điều phải nói

 

Có những hương thơm muôn đời

Cũng bởi.

Ẩn trong đêm là

Một chút trăng sao

 

Thôi,

chắc không cần phải

“Nói hết” đâu.

 

Mờ mờ

Bí ẩn. Bớt đau lòng

Thiên hạ.

 

bố cáo thất tung

 

Cắm cổ

Ta chạy bừa phía trước

Ðêm trắng toát

 

Ðêm,

trắng toát

Có tiếng nói nào trên trời kia

Dẫn dắt ta về nơi

…không biết

 

Ta ra đi

Bàn chân u mê

Thôi,

Chắc không tìm đường trở lại

Những gì chờ

Ở nơi sắp tới

Bếp ấm?

Hay tro tàn

Một ngày?

Hay trăm năm?

 

Ta thật,

không biết.

Nếu chẳng thấy ta thành phố này

Cũng đừng

gắng tìm ở nơi khác

 

Thôi,

Hãy đăng:

“Bố cáo thất tung”

Cứ nghĩ như ta vừa

Mất tích.

LCG