Tôi và Th. yêu nhau 4 năm. Bạn bè thường khen ngợi mối tình của chúng tôi là một mối tình đẹp và lãng mạn. Chúng tôi kết hôn được 8 năm và có được với nhau một đứa con gái 6 tuổi rất thông minh và xinh đẹp.

Chúng tôi đã có 7 năm thật hạnh phúc. Nhưng cách đây một năm, Th bảo lãnh cha mẹ của anh sang sống chung. Mới một năm thôi mà gia đình chúng tôi đã trải qua nhiều sóng gió. Cha mẹ chồng tôi rất khó tính, tôi cố gắng chiều chuộng, hầu hạ thế nào cũng không vừa ý ông bà. Ông bà rất cưng cháu nội nhưng lại xem con dâu như kẻ ăn người ở trong nhà. Chồng tôi là người con rất có hiếu, chút chút anh đều sợ cha mẹ buồn giận. Có lần mẹ chồng giận tôi vì tôi làm trái ý bà, bà lăn quay xuống đất khóc lóc thảm thiết và xúi Th. đánh tôi. Một lần, hai lần Th. không làm, nhưng lần thứ ba bà đòi tự tử nên Th. đã đánh tôi. Sau đó, anh đã ôm tôi khóc và xin lỗi. Tưởng sẽ chấm dứt, nhưng không ngờ chuyện đó lặp đi lặp lại và tôi đã bị đánh đến 5 lần trong 3 tháng. Những lần như vậy tôi phải chạy ra khỏi nhà. Vì sợ bạn bè biết nên tôi không dám đến nhà ai chỉ ngồi vất vơ ở một góc tiệm nào đó chờ mọi sự lắng dịu mới trở về nhà. Còn Th. thì cứ nghe lời mẹ đánh vợ rồi lại khóc, lại năn nỉ.

Tôi quá uất ức, nên có ý định mang con đi chỗ khác, nhưng con gái tôi thì lại thương và đeo bố nó lắm, tôi sợ nó sẽ đau đớn khi phải bứt lìa tình bố con. Tôi không biết phải làm sao, khi Th. thương vợ con mà lại quá nhu nhược để mẹ sai khiến.

Xin các bạn vui lòng giúp ý kiến cho tôi. Tôi có nên bỏ đi hoặc ly dị không? Mai Trúc

Chàng:

Ba Nguyễn: Ðọc lời khuyên của Ms.6 -Garland, sao mũi của Ba Tui nóng lạ. Người ta bị chồng đánh, Ms.6  không thương hại mà còn đổ dầu vào lửa. Mai mốt đây, cô Mai Trúc có bề nào thì Ms. 6 phải “gánh” trách nhiệm đó nhé (he!he!!!) Con dâu nó thương bà, sợ bà chết sớm vì ăn uống đồ độc (da heo quay) nên mới cản ngăn, chứ nào nó có giành ăn với bà đâu mà bà nổi giận. Chỉ chừng đó thôi thì cũng nhận thấy lời khuyên của Ms.  6 không được công tâm rồi.

Thằng Ba Tui là người Bắc chánh tông  (nhưng tính tình lai Nam kỳ hơn phân nửa). Me của thằng Ba Tui phải nói là bà mẹ chồng đúng nghĩa như thời “Ðoạn Tuyệt” vậy. Bà khó không chịu được. Hồi Ba Tui còn độc thân thì cứ hối như chạy giặc “Lo cưới vợ sớm để me còn được bế cháu, cứ tà tà mãi thì đến ngày me nhắm mắt vẫn chưa được lên chức bà …!”. Nói thì nói, nhưng Ba Tui quen cô nào thì Me cũng không ưng hết. Gặp con nhỏ vui vẻ nói cười thoải  mái thì me chê “Con gái gì mà cứ cười toét mồm”. Gặp cô hiền lành, ít nói thì bĩu môi phê phán “Con gái gì mà chẳng biết xã giao”. Gặp cô mảnh mai, me phán “Người gì chỉ thấy xương với da, làm sao sinh con”. Ðem về cô tròn trịa me cũng không tha “Núng na, núng nính như cái bị thịt”. Ôi thôi, chịu đời không thấu.

tinh-chang-y-thiep-08-18-2016

Bảo Huân

Dù sao thì cũng phải cưới vợ cho con. Khi Ba Tui tỏ thái độ quyết liệt, Nếu me không chấp nhận cô dâu nầy thì con sẽ… một đi không trở lại. Thế là me đành chịu thua! Chẳng biết có ưng ý hay không, nhưng ngày cưới ở Chùa, Me vui hớn hở  nói với Thầy và mọi người rằng “Nhờ ơn Phật Trời mới có được nàng dâu hiền nầy”. Nghe qua, cô dâu mới sướng rân người, nâng niu bàn tay của me mà mắt đỏ hoe! (Ba Tui nghĩ trong lòng, chưa chắc đâu em ngây thơ ạ! Chừng về ở chung thì sẽ biết đá vàng).

Khi về nhà, một tháng đầu vẫn đầy ắp niềm vui cô dâu mới. Me cũng tử tế lắm, chỉ dẫn từng bước từ bếp núc đến việc trong ngoài rất ư là ngọt ngào. Me nói để cho bà làm bếp vì bà còn khỏe, ngày nào hết làm nổi thì hãy hay. Cô dâu là gái miền Tây nên thiệt thà hết chỗ nói. Cô đi làm cả ngày, về nhà ăn cơm có sẵn và chỉ làm có mỗi việc là rửa chén! Me vẫn không hề than phiền về việc nấu nướng. Có lẽ, bà thích trổ tài, nhưng bắt đầu nói xa nói gần về bề ngoài của nàng dâu như: mái tóc (Cắt tóc gì mà sát gáy như đàn ông), quần áo (Có chồng rồi mà ăn mặc cứ phơi phới như con gái mười tám), shopping (Chỉ biết mua sắm cho tốn kém, chẳng biết nghĩ đến ai … đừng quên anh  Cả của chúng mày đang khốn khổ ở quê nhà đấy nhá) – Ba Tui cảm thấy chiến tranh lạnh đã thành nóng rồi đó, nhất là cái mục bắt gửi tiền về cho gia đình anh Cả -( Khốn khổ gì anh Cả nhà Ba Tui, cả nhà anh ở không chẳng ai chịu đi làm, chỉ biết lười biếng chờ tiền tiếp tế, vậy mà me cứ vét tiền già gửi cho anh, rồi bắt chúng tôi ở đây bù đắp cho me!).

Biết trước sẽ gặp nhiều rắc rối vì không tránh khỏi những bất đồng với me khi có nàng dâu, nên Ba Tui quyết định ra ở riêng cho êm ấm gia đình. Ba Tui vẫn biết, không phải me “kỳ thị” con dâu, nhưng tính tình me khó bẩm sinh, không phân biệt ai. Với con ruột thì nói tới, nói lui rồi đâu vào đấy. Nhưng cũng cùng vấn đề đó với con dâu hoặc con rể thì trở thành vấn nạn. Ba Tui trộm nghĩ, vợ cũng thương mà cha mẹ cũng thương, nên để tròn hai đàng thì phải mạnh dạn bước ra riêng. Nhờ vậy mà gia đình tôi tránh được phong ba, bão táp.

Phần chồng của cô Mai Trúc, không biết rằng có phải anh đã hành xử chữ hiếu một cách mù quáng hay không? Thương mẹ, không phải chỉ có nghe lời mẹ, mà quan trọng không kém là làm cho người khác kính trọng mẹ mình nữa chứ. Không dám đem gia  đình ở riêng, để mẹ cứ chì chéo con dâu, vừa làm khổ vợ, vừa tạo cho mẹ cái cớ để trở thành người mẹ chồng ác độc  -ít ra dưới mắt của vợ anh và những người bênh vực vợ anh. Chẳng hạn như Ba Tui đây, nghe chuyện là cảm thấy khi dễ anh và mất cảm tình với bà mẹ của anh lắm.

Còn cô Mai Trúc, nếu thương chồng và thương bản thân mình thì hãy mạnh dạn, can đảm đặt vấn đề thẳng thắn với chồng. Cứng rắn yêu cầu anh chọn giải pháp ở riêng và chấm dứt mọi bạo lực với cô, nếu thương cô và con thật sự. Sự chịu đựng con người có giới hạn và nói cho ông ấy biết rằng, giới hạn đó hết mức rồi. Ông ta có đánh cô một lần nữa thì hãy nhờ 911 can thiệp tức khắc!! Chỉ có sự cứng rắn và khôn ngoan của cô mới giải quyết tận gốc tệ trạng nầy chứ không ai khác!

Ba Tui cầu xin cho những bà mẹ chồng đã cũ hay còn mới, hãy suy nghĩ lại và đừng quá khắt khe với con dâu. Các bà thử nghĩ xem, nếu con gái mình sống bên chồng mà bị trù ẻo như các bà đối với con dâu thì lòng bà có đau không nhỉ?

Mến chúc cô Mai Trúc có đủ nghị lực để vượt quả cái ải gian nan, khắc nghiệt.