Short Stories
Ngày ấy, bây giờ…
Chị nhận được tin nhắn gửi qua điện thoại vào lúc ba giờ sáng. Chỉ có nước ngoài mới gửi tin vào giờ này. Và đúng như chị nghĩ. "Em là Phú, con của bố Hoà. Em sắp qua Pháp ngày… Em có thể gặp [...]
Short Stories
Chị nhận được tin nhắn gửi qua điện thoại vào lúc ba giờ sáng. Chỉ có nước ngoài mới gửi tin vào giờ này. Và đúng như chị nghĩ. "Em là Phú, con của bố Hoà. Em sắp qua Pháp ngày… Em có thể gặp [...]
Lần đầu gặp nhau Trân hỏi. Anh là nhà văn hả? Không trả lời, tôi chỉ nhớ nghe vậy. Rồi về sau, không biết bao lần, chúng tôi lại gặp. Không phải ở Trân có nét gì đặc biệt, để tôi đề cập. Ðiều tôi [...]
...Chút tình như thể qua cầu gió bay... (BC) Bảo Huân Anh và cô học chung suốt 7 năm trung học. Giữa họ là một tình bạn lớn dần theo năm tháng. Năm cuối cấp, mọi người tíu tít với bài vở, thi [...]
Lời Giới Thiệu: Tiểu thuyết ngắn CÁNH ÉN NHÀ TÔI, của Dương Như Nguyện, viết cho Trẻ nhân dịp 30 tháng 4. gồm 14 chương, sẽ được đăng nhiều kỳ. Truyện kể lại kinh nghiệm 1954-1975 của một gia đình người Bắc di cư, nhân [...]
Lan nhận được cú phone của chị Tư từ Việt Nam gọi sang lúc 5 giờ chiều tức 5 giờ sáng bên Việt Nam. Chẳng biết có chuyện gì làm chị Tư phải gọi sớm thế. Tiếng chị Tư hối hả: - Lan à, suốt đêm [...]
(tiếp theo kỳ trước) Mới nửa buổi chiều mà hình như tôi đã tưởng tượng ra bóng tối của bi thương. Hay là cha mẹ tôi đã cố tình đóng hết cửa sổ vì tính cách trọng đại và bí mật của cuộc họp gia [...]
Một người đàn ông trồng một cây hoa hồng và chăm sóc tưới hoa hàng ngày. Ông ta thấy nụ hoa sắp nở và cả những cái gai ở cây. Rồi ông ngẫm nghĩ: Làm thế nào mà một loại hoa tuyệt đẹp như thế [...]
Phương đứng lại bên đường, thừ người ra hồi tưởng. Ôi! Thời yêu dấu đã xa bay rồi ư? Sao bây giờ ta lại ra nông nổi này. Nhớ lại câu nói của Trường, khi hai vợ chồng cãi loạn xì ngầu. Ðang lúc cô vô [...]
Dương Như Nguyện (tiếp theo kỳ trước) Cô Yến tôi cũng nhỏ bé, người tầm thước, nhưng dáng dấp thanh tao, nhanh nhẹn. Cô có lưng ong vượng phu ích tử, tức là lưng cô khá dài và tròn, người cô cân đối [...]
Một người phụ nữ đơn chiếc nọ, có cậu con trai duy nhất, nhưng đăng lính, rồi đi biền biệt. Không bao giờ trở lại. Thương nhớ con, mỗi sáng, khi nướng bánh mì, bà đặt một chiếc bánh ngon nhất lên bệ cửa sổ, [...]