Kỳ 4

Đống hỗn độn tình tiết dối trá và mâu thuẫn

(tiếp theo và hết)

Chi tiết buồn cười hơn là Chu Lai cho Cường dùng chữ “supporter” khi nói chuyện với mẹ, trong khi thời ấy học sinh miền Bắc không được học tiếng Anh, tiếng Pháp, mà học tiếng Nga, tiếng Trung Quốc. Riêng giới “hột giống đỏ” được “cơ cấu” vô Học viện Ngoại Giao mới được tiếp xúc với thứ “ngôn ngữ thù địch” Anh, Pháp thôi. Việc cho phép học Anh, Pháp đại trà cả nước chỉ phổ biến từ khi Việt Nam được đế quốc Mỹ bỏ cấm vận. Tôi nghĩ rằng Chu Lai cố gán cho Cường tính chất một sinh viên học hành giỏi giang, bèn “nhét chữ vào mồm” Cường những câu nói nửa Tây nửa ta kiểu lớp choi choi ngày nay.

Trở qua nhân vật mẹ Quang, phu nhân sang trọng, vợ một sĩ quan cao cấp VNCH, lại có hiểu biết rất là ngô nghê: “Nhưng ba con nói đó là chiến trường khốc liệt nhất trên cả bốn vùng chiến thuật, thường chỉ dành cho lính cảm tử và những kẻ lao công đào binh bị đày ra đó để thí thân.” Hây dzà, lớp hậu sanh như tôi đây mà còn biết lao công đào binh là những người lính đào ngũ, bị bắt đưa ra tòa án binh xét xử, sau khi thụ án thì đưa ra dọn dẹp chiến trường. Nghĩa là khi trận chiến đã tàn, lao công đào binh được đưa ra làm vệ sinh, thu dọn xác chết của bên địch bị bỏ lại (trên vùng đất thuộc quyền chính phủ VNCH) đem chôn cất. Lao công đào binh không có vũ khí. Quân đội VNCH không giao vũ khí cho những người lính đào ngũ không muốn chiến đấu, lao công đào binh không bị mối nguy hiểm nào đe dọa tánh mạng thì làm gì có “thí thân.”

Nhân vật Quang, được Chu Lai “gắn lon” thiếu úy dù, được học hành đào tạo chính quy, nhưng Quang lặp đi lặp lại mấy câu rất là “dốt nát”: “Trong con có thể có cả chất cảm tử lẫn chất đào binh nhưng chắc chắn con không phải là một thằng có chất hèn.” “Để gặp lại được em, con sẵn sàng tụt xuống binh nhất hay đi lao công đào binh cũng được.” Ô hô! Không “hèn” mà có chất “đào binh”? Một quân nhân bị kỷ luật giáng cấp nhiều như vậy vì “cô gái phía bên kia” thì làm sao có quyền ở lại đơn vị cũ, chiến trường cũ mà gặp? Lao công đào binh không phải là người tự do, họ vẫn phải sống tập trung trong đơn vị, chờ lịnh cấp trên điều đi dọn dẹp tàn cuộc ở khắp mọi nơi.

Xem thêm:   Suy Đi Ngẫm Lại (12/18/2025)

Quang xuất thân quyền quý, gia đình gia giáo, có đạo Công giáo, đã có gia đình hai bên đính ước hôn nhân (qua câu “dễ bề ăn nói với hai bên gia đình đã nặng lòng thề ước”) nhưng lại là người sống hoang đàng, luôn luôn vi phạm điều răn Thứ Sáu “Chớ làm sự dâm dục,” khi Chu Lai cho bà mẹ Quang nói “Đây thứ mấy con ruồng bỏ?” Chu Lai không hiểu gì về đạo Công giáo nhưng vẫn cố ý bịa ra để bôi nhọ đạo Công giáo. Tôi đi lễ Chúa Nhật ở nhà thờ, nhìn thấy những thanh niên cao to khỏe mạnh, những người đàn ông lực lưỡng cường tráng cùng gia đình họ đứng khoanh hai tay trước ngực đọc kinh một cách thành kính, nghiêm trang, nhu mì. Sanh ra trong gia đình có đạo, dù không phải nam nhân nào cũng hoàn hảo, nhưng một khi họ biết kính sợ Chúa thì họ không đến nỗi vô đạo đức hoàn toàn, không đắm chìm trong sắc dục và mở miệng ra nói những câu “mục hạ vô nhân” như Quang của Chu Lai.

Chu Lai cũng thể hiện trình độ tiếng Anh qua câu “thiếu nữ đẹp chói chang như bước ra từ những tờ Program Cinema Hồng Kông.” Viết đúng phải là Hong Kong Cinema Program, còn không rành tiếng Anh thì cứ viết nôm na như cánh bình dân vẫn nói là “Tờ chương trình phim Hồng Kông” thì đâu ai biết mình dốt tiếng Anh, ông Chu Lai nhỉ?

Chu Lai cũng không rành về các binh chủng của thể chế VNCH nên đã viết “Thiếu úy Quang đi đến bên mẹ, ôm khẽ lấy bờ vai mảnh dẻ của mẹ để yên một lát rồi vội chụp chiếc mũ dù nâu lên đầu.” Đã binh chủng dù mà “mũ nâu” thì sai bét rồi. Dân Nam kỳ biết rõ “Binh chủng mũ nâu,” phù hiệu Đầu Báo Đen nhe răng là của Biệt Động Quân QLVNCH, chiếc mũ màu nâu tượng trưng cho sự quyết tử. Quang quả là một “thiếu úy dù” kỳ dị khi lấy nón nâu của Biệt Động Quân đội lên đầu mình, mà không đội mũ đỏ? Lẽ ra trước khi viết câu này ông Chu Lai nên tra Google, viết văn là phải cẩn trọng từng chữ ông Chu Lai ạ. Thời nay độc giả/khán giả dễ dàng phát hiện ông “làm ăn cẩu thả” ngay lập tức.

Xem thêm:   ‘Nàng thơ bị lãng quên’ của Picasso trở lại sau 80 năm

Chu Lai cố tình mượn nhân vật Quang để miệt thị các binh chủng QL VNCH “đánh ê a kiểu bà giá thèm chồng.” “Bà giá” (góa) thì không có quyền lấy chồng khác sao? “Thèm chồng” cũng là nguyện vọng tìm hạnh phúc cá nhân chính đáng, vừa không phạm pháp vừa hợp đạo lý. Ai cho phép Chu Lai khinh thường những phụ nữ không may mắn trong hôn nhân? Nếu thời gian có thể quay ngược lại, tôi cầu mong sao Bắc cộng Chu Lai “đụng trận” với tiểu đội của Mũ Nâu Trần Thy Vân cho Chu Lai được bài học nhớ tới tận vài kiếp sau, nếu may mắn Chu Lai còn sống sót.

Chu Lai còn cho “thiếu úy Quang” bỗng nhiên nhảy phắt sang chỉ huy “đại đội Hắc Báo” và tay thiếu úy (có vẻ như mắc bịnh thần kinh) khi đứng trước hàng quân oang oang nói những câu ca tụng binh chủng khác, hoàn toàn không liên quan gì tới đại đội do Quang chỉ huy “Phong độ lính dù là gì? Là tốc chiến tốc thắng, là can tràng, quyết liệt…” Lại một lần nữa cho thấy Chu Lai viết cẩu thả, viết lấy có mà không hề tìm hiểu về lịch sử. Để chỉ huy một đại đội trong QLVNCH thì cấp bậc người chỉ huy ít nhứt phải là Đại úy, không phải Thiếu úy như Chu Lai viết.

Qua đoạn Chu Lai mô tả Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu bằng câu: “Thiệu bất ngờ đập mạnh những ngón tay trắng hồng xuống mặt bàn” cũng rất là khôi hài. Ông Nguyễn Văn Thiệu sau khi rời ghế trường Trung học thì dấn thân vào con đường binh nghiệp, cho tới khi ông từ chức tổng thống. Ông đi lên từ chức vụ nhỏ trong quân đội, chưa từng một ngày làm “thầy thông, thầy ký,” làm sao ông Thiệu lại có “những ngón tay trắng hồng” như Chu Lai mô tả? Nếu Chu Lai không dám viết bàn tay ông Thiệu với những vết chai vì cầm súng thì Chu Lai nên lướt qua phần mô tả này, đừng cố bịa đặt vẽ ra một ông Thiệu ẻo lả có “những ngón tay trắng hồng” nhằm nói xấu người quá cố.

Chu Lai còn cố bịa thêm câu “Thoáng một ánh nhìn giễu cợt, khinh khi của viên cố vấn Mỹ dõi theo dán vào cái gáy lấm tấm mồ hôi đang căng ra của viên Tổng thống bản địa.” Tôi dám khẳng định Chu Lai không hề có mặt tại cuộc họp (mà Chu Lai mô tả,) Chu Lai cũng không đứng cùng một chỗ với “viên cố vấn Mỹ” thì làm sao Chu Lai nhìn thấy “ánh nhìn giễu cợt, khinh khi của viên cố vấn Mỹ”?

Xem thêm:   Lá Thư Từ Kinh Xáng 1 (kỳ 19)

Chỉ trong vài chương đầu mà đã có vô số lỗi, thiết nghĩ quý vị không cần đọc hết cuốn tiểu thuyết giả trá Mưa Đỏ làm chi cho phí phạm thời gian.

Tóm lại, cuốn tiểu thuyết quá tệ về cách dùng ngôn ngữ, tình tiết câu chuyện tràn ngập mâu thuẫn và phi lý, lại được “Giải thưởng Hội Nhà Văn Việt Nam 2016,” dùng ngân sách dựng phim và dùng quyền lực nhà nước đẩy lên thành phim “Thiên hạ đệ nhất doanh thu,” đem phim chiếu ở các nước thiên tả, tranh giải Oscar, sau cùng là cho đọc free, chiếu free cho ai muốn coi thì coi, chỉ vì nhà nước CSVN đạt được mục đích bôi nhọ QLVNCH, tới đây cái mặt nạ “hòa hợp hòa giải” của đảng CSVN cũng rớt xuống cái độp luôn.

TPT  (Little Sài Gòn, Nam California)

Ghi chú:

Ở Phần 1 tôi có viết là nếu viết về ngôn ngữ độc hại mà Chu Lai dùng để nguyền rủa, bôi nhọ miền Nam Việt Nam dưới thời VNCH, bôi nhọ QLVNCH thì tôi phải viết cuốn sách khoảng 100 ngàn chữ mới đủ. Qua Phần 3 và Phần 4 này thì tôi nghĩ để chỉ ra hết những chi tiết “lạc quẻ,” “râu ông nọ cắm cằm bà kia” nhằm “hạ bệ” chế độ VNCH trong Mưa Đỏ, tôi cũng cần phải viết thêm 100 ngàn chữ nữa, tức tôi cần viết cuốn sách khoảng 200 ngàn chữ. Nếu có “nhà tài trợ” thì tôi sẽ viết, nhưng tôi cũng nghĩ rằng khó mà có ai chịu bỏ tiền ra “tài trợ” cho chủ đề này, vì sau khi đọc hết 4 kỳ của bài viết thì độc giả bị “ói” nhiều rồi. Tuy nhiên, để lột trần một “âm mưu cấp nhà nước” có ý đồ “đầu độc” hơn 100 triệu người Việt, âm mưu nhồi sọ những điều sai trái cho thế hệ trẻ người Việt, vì tương lai dân tộc Việt thì cũng cần có ai đó đặt vấn đề “giải độc tư tưởng” là mục tiêu quan trọng.