Một vị thiền sư đi ngao du thiên hạ, khi đến một vùng núi nọ thì lâm bệnh nặng. Ông được một bà góa là chủ quán trà cứu và đưa về nhà chăm sóc. Mặc dù không biết tung tích vị thiền sư, quán nghèo thưa thớt khách, sống trong khốn khó nhưng người phụ nữ vẫn tận tình chăm sóc và cứu chữa cho ông.
Hơn 3 tháng ròng vị thiền sư mới bình phục. Cảm động ân tình của bà chủ quán, vị thiền sư trước khi rời đi dành một tuần liền để đào một cái giếng cạnh quán cho bà góa tiện pha trà, không phải ra tận suối gánh nữa.
Không ngờ, từ khi dùng nước giếng mà vị thiền sư đã đào để pha trà bán, trà của bà góa có mùi thơm thật đặc biệt và vị của trà cũng rất ngon. Ai uống một lần cũng phải quay lại.
Tiếng lành đồn xa, quán trà của bà góa khách đến đông nườm nượp. Người đàn bà góa trở nên giàu có từ đó.
Ít lâu sau, vị thiền sư có dịp ghé qua quán để thăm lại ân nhân của mình, thấy cơ ngơi khang trang, vị thiền sư rất mừng cho bà góa. Khi hỏi về giếng nước, bà góa than phiền với thiền sư: “Giếng nước này tốt lắm, có điều nước cạn liên tục, vài ngày mới lại đầy nên tôi chẳng bao giờ đủ để bán cho khách.”
Vị thiền sư nghe xong lắc đầu, nói: “Lúc bà cứu tôi, bà chẳng mong gì ngoài một người khỏi bệnh. Nay nước trời ban, người đời ghé lại đông, sao lòng lại sinh lo lắng. Mong bà giữ được cái tâm thuở nghèo, trong lúc đã đủ đầy.”
Nói rồi ông rảo bước đi, bóng áo nâu nhòa dần vào sương núi. Bà goá nghe xong, lòng ân hận, vái thiền sư 3 cái từ xa. Từ đó, bà góa thay đổi cách sống. Mỗi khi giếng cạn, thay vì than phiền, bà đóng quán vài ngày, nhín chút tiền bạc để giúp đỡ những người khó khăn quanh vùng.

Bảo Huân