Fulton Oursler

Phượng Nghi phỏng dịch

Ngày mà cô bé Jean Grace mở cửa bước vào tiệm của anh, thì Pete Richards vẫn còn là người đàn ông cô đơn nhất trong thị trấn. Có thể bạn đã đọc thấy câu chuyện trên báo chí vào thời điểm nó xảy ra, tuy cả tên anh tên nàng đều không được công bố, cũng như toàn bộ câu chuyện không được kể như tôi thuật lại ở đây.

Tiệm của Pete là thừa kế từ ông nội của anh. Cửa sổ nhỏ hàng Giáng sinh phía trước bày rải rác lộn xộn những thứ lỗi thời; vòng tay và mề đay được đeo trong những ngày trước Nội Chiến; nhẫn vàng và hộp bạc; tượng bằng ngọc và ngà, tượng sứ.

Vào buổi chiều mùa đông, có một đứa trẻ đang đứng đó, vầng trán áp vào cửa kính, đôi mắt to và tha thiết săm soi từng vật báu không ai dùng đến nữa, như thể nó đang tìm kiếm một thứ gì thật đặc biệt. Cuối cùng, cô bé đứng thẳng người với vẻ hài lòng và bước vào tiệm.

Cửa hàng của Pete Richards phía trong âm u, thậm chí còn bừa bộn hơn cửa sổ anh trưng bày. Các kệ chất đầy những hộp trang sức, súng ngắn, đồng hồ, đèn; còn sàn nhà la liệt đồ đồng đồ thau và đàn măng-đô-lin cùng những thứ khó tìm ra tên gọi.

Ðứng sau quầy là Pete, một người đàn ông chưa quá 30 nhưng tóc đã ngả màu muối tiêu. Một bầu không khí ảm đạm bao trùm quanh anh khi anh nhìn vào người khách hàng nhỏ bé đang đặt hai bàn tay không đeo găng lên quầy.

“Thưa ông,” cô bé bắt đầu, “làm ơn cho em xem chuỗi hạt màu xanh bày ngoài cửa sổ được không?” Pete vén màn và lấy ra một chiếc vòng đeo cổ.

Những viên đá lam ngọc lấp lánh rực rỡ trên lòng bàn tay xanh xao của anh khi anh trải món trang sức trước mặt con bé.

Xem thêm:   Con nhỏ khờ dễ sợ

“Vòng đẹp quá,” cô bé nói với chính mình. “Xin ông vui lòng gói đẹp cho em, được chứ?”

Pete quan sát cô bé với vẻ lạnh lùng.

“Em mua thứ này cho ai đó?”

“Ðể biếu chị của em. Chị là người chăm sóc em. Ông biết không, đây là lễ Giáng sinh đầu tiên kể từ khi Mẹ mất. Em đang kiếm món quà Giáng sinh đẹp nhất cho chị.”

“Em có bao nhiêu tiền?» Pete thận trọng hỏi.

Cô bé đang bận rộn tháo các nút thắt của một chiếc khăn tay và lúc này đổ một nắm tiền xu lên quầy.

“Em đã trút hết heo để dành đấy!” cô bé giải thích đơn giản. Pete Richards trầm ngâm nhìn bé. Sau đó, anh cẩn thận kéo chiếc vòng lại phía mình.

Thẻ ghi giá thì anh nhìn thấy được nhưng cô bé không thấy. Làm sao anh có thể nói cho bé biết đây? Cái nhìn tin tưởng từ đôi mắt xanh của bé khiến anh đau đớn như chạm vào vết thương cũ.

“Chờ một chút,” anh nói và quay về phía sau cửa hàng. Ngoái lại anh hỏi: “Em tên gì?”

“Jean Grace.”

Thắm Nguyễn

Khi Pete quay lại nơi Jean Grace đang chờ, một gói hàng nằm trong tay anh, bọc trong giấy đỏ tươi và buộc bằng một chiếc nơ màu xanh lá cây.

“Ðây em!” anh nói ngắn gọn. “Ðừng đánh mất trên đường về nhà nhen.” Con bé mỉm cười ngoái lại khi chạy ra khỏi cửa.

Qua khung cửa sổ, anh nhìn cô bé, trong khi nỗi cô đơn tràn ngập suy nghĩ của anh. Có điều gì đó về Jean Grace và chuỗi hạt đã khuấy động anh đến tận cùng một nỗi đau buồn không thể chôn lấp.

Tóc đứa bé màu vàng của lúa mì, đôi mắt màu xanh nước biển. Một thời cách đây không lâu, Pete đã yêu một cô gái có mái tóc màu vàng giống như vậy và đôi mắt to cũng màu xanh lam. Chiếc vòng đeo cổ màu lam ngọc đã từng là của cô ấy. Nhưng đã xảy đến một đêm mưa – một chiếc xe tải trượt bánh trên con đường trơn ướt – và cuộc sống đã bị nghiền nát khỏi giấc mơ của anh. Kể từ đó, Pete Richards đã sống quá nhiều với nỗi buồn trong cô độc. Anh lịch sự quan tâm đến khách hàng, nhưng sau giờ làm việc, thế giới của anh dường như trống rỗng không thể đổi thay. Anh đang cố quên đi trong nỗi nhớ thương ngày một thêm sâu đậm.

Xem thêm:   Thư cho Thao

Ðôi mắt xanh của Jean Grace khiến anh nhớ lại sâu sắc về những gì anh đã mất. Nỗi đau từ đó khiến anh như co thắt lại trước sự náo nức của những người mua sắm trong dịp lễ. Trong mười ngày tiếp theo, công việc buôn bán diễn ra tấp nập; những người phụ nữ nói cười tràn vào tiệm, mân mê những món đồ trang sức, cố gắng trả giá.

Khi người khách cuối cùng đã ra khỏi tiệm, lúc đã muộn vào đêm Giáng sinh, anh thở phào nhẹ nhõm. Vậy là đã kết thúc một năm nữa.

Nhưng đối với Pete Richards, đêm vẫn chưa thực sự kết thúc. Cánh cửa mở ra và một thiếu nữ trẻ vội vã bước vào. Anh giật mình thấy cô trông rất quen, nhưng anh không thể nhớ mình đã gặp cô trước đây khi nào và ở đâu. Tóc cô màu vàng óng và đôi mắt to màu xanh lam.

Không nói gì, cô rút từ trong ví ra một gói hàng được bọc lỏng lẻo bằng giấy đỏ, kèm theo đó là một chiếc nơ màu xanh lá cây. Chuỗi hạt màu xanh lúc này lại lấp lánh trước mặt anh.

“Cái này là hàng từ tiệm của anh à?” cô hỏi.

Pete ngước mắt nhìn cô và nhẹ nhàng trả lời:

“Phải, đúng vậy.”

“Có phải đá thật không?”

“Ðúng. Không phải thứ tốt nhất – nhưng là đá thật.” “Anh có thể nhớ mình đã bán cho ai không?”

Xem thêm:   Tự thú

“Bé ấy là một cô gái nhỏ. Tên bé là Jean. Bé đã mua để làm quà Giáng sinh cho chị gái mình.”

“Món hàng đáng giá bao nhiêu?”

“Giá cả,” anh trịnh trọng nói với cô, “luôn là vấn đề bí mật giữa người bán và khách hàng.”

“Nhưng Jean chưa bao giờ có nhiều hơn vài xu để tiêu vặt. Làm sao nó có thể trả tiền cho món hàng này được?” Pete đang gấp tờ giấy sặc sỡ lại theo các nếp cũ, gói lại cái gói nhỏ gọn gàng như trước. “Bé ấy đã trả cái giá đắt nhất như bất cứ ai,” anh nói. “Bé đã đưa tất cả những gì bé có.”

Thế rồi một sự im lặng bao trùm cửa hàng đồ cổ nhỏ. Ở một ngọn tháp xa xăm nào đó, một tiếng chuông bắt đầu ngân vang. Tiếng chuông ngân xa xa. Chiếc gói nhỏ nằm trên quầy. Câu hỏi trong mắt cô gái. Và cảm giác lạ lùng đang giằng xé không duyên cớ trong lòng người đàn ông, tất cả đều tới  cùng lúc.

“Nhưng tại sao anh lại làm thế?”

Anh chìa món quà trên tay ra.

“Bây giờ đã là buổi sáng lễ Giáng sinh rồi,” anh nói. “Và thật bất hạnh là tôi không có ai để trao tặng thứ gì cả. Cô có thể để tôi tiễn cô về nhà và chúc cô một lễ Giáng sinh vui vẻ trước cửa nhà cô được không?”

Và như vậy, trước nhiều tiếng chuông cùng giữa những người đang hạnh phúc, Pete Richards và một cô gái mà anh chưa biết tên, bắt đầu một ngày tuyệt vời, ngày mang lại hy vọng cho thế giới và cho tất cả chúng ta.

PN phỏng dịch