Có một hòa thượng muốn đi hoá duyên ở nơi xa. Sư thầy hỏi: “Khi nào con đi?”

“Tuần sau con sẽ đi. Do đường xa, con đã nhờ người đan vài đôi giày cỏ, sau khi lấy giày con sẽ lên đường.”

Sư thầy trầm ngâm một lát rồi nói: “Ta sẽ nhờ các tín chúng quyên tặng giày cho con.”

Không biết sư thầy đã nói với biết bao nhiêu người nhưng đến tối hôm đó, có đến vài chục người đem giày đến tặng, chất đầy cả một góc căn phòng thiền.

Trưa hôm sau, lại có người mang một chiếc dù đến tặng cho hòa thượng. Hòa thượng hỏi: “Tại sao tín chủ lại tặng dù?”

“Sư thầy nói rằng hòa thượng chuẩn bị đi xa, trên đường có thể sẽ gặp mưa lớn, sư thầy nói với tôi liệu tôi có thể tặng hòa thượng một chiếc dù?” Buổi tối, trong phòng thiền đã chất khoảng 50 chiếc dù các loại.

Giờ học buổi tối kết thúc, sư thầy bước vào phòng thiền của hòa thượng: “Giày cỏ và dù đã đủ chưa?”

“Đủ rồi thưa sư phụ!” – Hòa thượng chỉ vào đống dù và giày cỏ chất cao như ngọn núi nhỏ trong góc phòng. “Nhiều quá rồi thưa thầy, con không thể mang tất cả đi được.”

“Trời có lúc mưa lúc nắng, có ai tiên liệu được con sẽ phải đi bao xa, phải dầm bao nhiêu lần mưa gió. Nhỡ đâu giày cỏ đi rách hết cả, dù cũng mất, lúc đó con phải làm sao?” Ngừng một lát, ông lại tiếp tục: “Trên đường đi, chắc chắn con sẽ gặp không ít sông suối, mai ta sẽ có lời nhờ tín chúng quyên thuyền, con hãy đem theo…”

Xem thêm:   Quê nhà một góc nhớ mênh mông!

Đến lúc này, vị hòa thượng mới hiểu ra ý đồ của sư phụ. Hòa thượng quỳ rạp xuống đất, nói: “Đệ tử sẽ xuất phát ngay bây giờ và sẽ không mang theo bất cứ thứ gì ngoài lòng quyết tâm.”

Bảo Huân