Nếu cho rằng mại dâm là một cái nghề thì cái nghề nầy có tuổi thọ già hơn ông Bành Tổ. Ông Bành Tổ có thể chết nhăn răng đã lâu; nhưng nghề mại dâm vẫn sống. Nhà nước cấm hay không mại dâm đã, đang và sẽ tồn tại khi trái đất vẫn còn người nam và người nữ.

Có những nước như Hoa Kỳ, Canada… mua bán dâm sẽ bị nhốt. Tuy nhiên các nước Bangladesh, Indonesia ở Á Châu; Brazil, Colombia, Ecuador ở Nam Mỹ; Áo, Anh, Bỉ, Ðức, Hòa Lan, Hy Lạp, Pháp ở Châu Âu nghề mại dâm là hợp pháp.

Riêng Châu Ðại Dương, New Zealand và Úc mại dâm được đối xử như những ngành nghề khác. Ði làm đóng thuế và hưởng phúc lợi như nhau.

Năm 2023, những nàng Kiều Úc được tự do hoạt động trên đường phố khắp tiểu bang Victoria.

Luật chỉ cấm mấy em hoạt động mại dâm gần trường học, gần nơi thờ tự như chùa chiền, giáo đường trong khoảng thời gian từ 6 giờ sáng đến 7 giờ tối và vào các ngày lễ. Nghĩa là khi trời sụp tối, các em Kiều được tự do làm cánh bướm đêm.

Luật cũng cấm mọi người và tổ chức phân biệt đối xử hoặc từ chối một người nào đó chỉ vì họ là người bán dâm.

Thấy vậy, nhưng không phải vậy. Kinh doanh thân xác là một nghề rất nguy hiểm.

Em Kiều Rebecca bán dâm gọi là ‘Escort’ như giao ‘pizza’ đến tận nhà. Một người lái xe sẽ đưa em đến chỗ làm. Xong xuôi, quay lại rước. Em làm việc 4 ngày một tuần, phục vụ 10 Thúc Sinh cho mỗi ca. Má mì tức tú bà trả em 200 đô la một giờ.

Dù mức lương cao, Rebecca đã mất một người bạn thân vì cô ấy không thích công việc mà Rebecca đang làm. Rebecca cũng từng bị đuổi ra khỏi nhà.

Xem thêm:   Để trả lời một câu hỏi

Có lần một khách làng chơi đánh em đến gãy tay. Một tên khác cố bóp cổ em. Rebecca không dám nhờ má mì, hay bất cứ ai giúp đỡ. Vì má mì thường nói: chấp nhận bán thân là phải cắn răng mà chịu.

Chánh phủ tiểu bang Victoria đánh trống thổi kèn hợp thức hóa hoàn toàn nạn mại dâm là để tạo một môi trường làm việc an toàn cho các ‘sex workers’. Hợp thức hóa mà còn nguy hiểm đến thế thì bán dâm chui nhủi sẽ còn tệ hại tới mức nào.

Brenda lớn lên tại West Side, thành phố Chicago, tiểu bang Illinois, Hoa Kỳ vào những năm 60.

Mẹ mất khi Brenda mới vừa 6 tháng tuổi. Brenda được bà ngoại mang về nuôi. Nhưng bà ấy lại là người nghiện rượu hay dắt bạn nhậu về nhà! Và khi bà xỉn quá, không còn biết trời trăng gì nữa thì những tên ấu dâm khốn nạn nầy đã lợi dụng cơ hội để lạm dụng tình dục bé Brenda!

Một lần, trông thấy những cô gái đứng đường, Brenda hỏi bà ngoại mình là: “Các cô gái ấy đang làm gì?”  Thì bà ngoại trả lời: “Họ tuột quần xuống và đàn ông sẽ cho họ tiền!”

Brenda nghĩ: “Ờ! Mình có thể kiếm tiền bằng cách nầy; vì mình cũng từng bị như vậy đó thôi!”

Mới 14 tuổi, Brenda đã có tới hai đứa con gái mà không rõ ba chúng nó là ai?

Bà Ngoại nói: “Con phải đi kiếm và mang tiền về để mua đồ ăn cho hai đứa nhỏ! Nhà mình không còn gì nữa cả!”

Bảo Huân

Thế rồi một tối, Brenda mặc quần áo chỉ có hai mảnh, giá 3 đô 99 xu.  Brenda tô môi màu vàng cam để trông có vẻ già dặn đi một tí. Em ra đứng đường gần một khách sạn để đón khách làng chơi.

“Tôi kiếm được 400 đô. Mang tiền về, bà tôi rất vui! Bà cầm lấy mà không hỏi tôi đã kiếm tiền bằng cách nào!” “Mỗi ngày, tôi có khoảng 5 khách. Như vậy một năm hơn 1,800 người!”

Xem thêm:   Chủ tiệm nước

“Khách làng chơi có đứa rất bạo động, chúng thường trút nỗi hận thù lên thân thể những người phải sống kiếp bán phấn buôn hương!” “Tôi đã bị bắn 5 lần và bị đâm tới 13 lần.” “Tôi không biết tại sao họ nỡ nhẫn tâm đánh đập tôi như thế? Tôi chỉ lờ mờ hiểu rằng cái xã hội nầy đang làm ngơ, dung dưỡng chuyện đàn ông bạo hành, bức hiếp kẻ yếu thế hơn mình”.

“Làm gái suốt 25 năm; chưa bao giờ tôi có thể tìm thấy được một lối ra.

Rồi vào mùng Một, tháng Tư, năm 1997, khi tôi gần được 40 tuổi, một khách làng chơi đã nhẫn tâm xô tôi ra khỏi chiếc xe đang chạy. Tôi được đưa vào cấp cứu ở bệnh viện khu vực của Chicago.

Vết thương quá nặng nên họ gọi cho Cảnh sát. Một Cảnh sát viên đến nhìn rồi nói: “Ờ! Tôi biết con nầy. Nó chỉ là một đứa đứng đường. Có thể nó đã cướp tiền của khách làng chơi. Cũng đáng đời!”. Và tôi còn nghe tiếng một y tá bệnh viện cười theo phụ họa!

Tôi ngước nhìn lên Trời và khẩn cầu Thượng đế: “Những người nầy, không một ai quan tâm đến con, Xin Thượng đế hãy giúp con!” Thượng đế đã lắng nghe lời cầu khẩn của tôi. Một nữ bác sĩ đã tận tình chăm sóc vết thương và khuyên tôi nên đến những dịch vụ xã hội của bệnh viện để nhờ giúp đỡ.

“Tôi có một chỗ trú ẩn an toàn và những nhu cầu thiết yếu để sống sót” “Tôi ở đó suốt hai năm và đã từng tự hỏi: “Ai sẽ chịu cưới một đứa từng đứng đường suốt 25 năm làm vợ? Ai sẽ cho tôi một việc làm?” “Tôi chỉ muốn đi làm rồi trả thuế. Tôi muốn sống một cuộc đời bình thường như những người phụ nữ khác!”

Xem thêm:   Hủ tiếu?

Năm thứ ba, tôi may mắn gặp một người đàn ông tuyệt vời. Anh ấy không hề quan tâm đến quá khứ nhơ nhớp của tôi! Từ tình yêu của anh ấy, tôi vững chãi đứng lên!”

Năm 2008, cùng vài người khác, tôi thành lập tổ chức: “Người theo đuổi một giấc mơ! (Dreamcatcher Foundation!)

Chúng tôi gặp những em còn rất trẻ mà phải ra đường đón khách! Ðó là tôi của thời thơ trẻ. Ðó từng là nơi tôi đã từng đứng. Tôi có thể thay đổi được thì em cũng được! Chúng tôi muốn xua tan cái thành kiến tuyệt vọng, buông xuôi là: “Phần số sanh ra đã là vậy; thì đành chịu vậy mà thôi!”

Tới giờ, tổ chức ‘Dreamcatcher Foundation’ đã giúp được 13 em gái hoàn thành bậc trung học! Cấp học bổng toàn phần cho các em vào đại học!”

“Tại sao người phụ nữ phải đi bán thân trên đường phố, ngay tại nhà hay là làm cho các động mại dâm?”

“Có vài người nói với tôi rằng: giúp đỡ các người bán phấn buôn hương, những người làm biếng chỉ biết nằm ngửa mà ăn là tiếp tay với tội phạm, tiếp tay với tệ nạn xã hội?!”

“Những người phụ nữ trẻ đó, có người đã bị dụ dỗ vô con đường mại dâm, rồi bị bọn ma cô hành hạ một cách tàn nhẫn thì phải được đối xử là những nạn nhân cần được giúp đỡ; chớ không phải coi họ như là tội phạm cho được!

Một xã hội văn minh không phải là một xã hội chỉ biết có tiền! Xã hội văn minh đó con người phải sống, phải cư xử với nhau như giống người mới được!”

ĐXT