Nhà thơ Trân Sa tên thật Trần Thị Sa, sinh năm 1956 tại Đà Nẵng, lớn lên tại Nha Trang, vượt biên và định cư tại Toronto, Canada. Từng làm chủ bút: tạp chí Bạn Việt, Trăm Con và cộng tác với nhiều tạp chí văn học tại hải ngoại .
Tác phẩm đã xuất bản: Thơ Trân Sa (Tập Hợp, Úc 1989). Điểm Tâm Cho Người Tình (thơ, Tân Thư, Hoa Kỳ 1990). Canh Thức Cùng Thơ Mộng (thơ, in chung với Lê Thị Huệ và Vũ Quỳnh Hương, Lũy Tre Xanh xuất bản 1996)
Sinh thời nhà thơ Chân Phương có nhận xét: Đọc Trân Sa khiến tôi nhớ thơ Nhã Ca trước 1975 do chất trữ tình nồng thắm cộng vào nội dung bức thiết của nỗi thao thức từ thân phận làm người. Đúng như vậy. Đọc thơ Trân Sa ta còn bắt gặp những hoài niệm thiết tha đau đớn về một tuổi trẻ vụt qua. Chính những đặc tính vừa kể khiến nhiều người yêu thơ Trân Sa. Nhà văn Mai Ninh cũng nhận xét: “Thời bắt đầu đọc thơ Trân Sa nay đã là xa giờ mở lại tập “Điểm Tâm Cho Người Tình” in vào đầu thập niên 90, đọc lại vẫn cùng niềm cảm xúc như thời gian chưa trôi qua. như hạt cát đã cuốn đi trong nước nhưng lại theo sóng trở về.”
Sau đây xin mời các bạn cùng đọc và hân thưởng một số bài thơ cùa Trân Sa.
SAO KHUÊ
về già tôi lên chùa
Người đứng sau cửa gương,
Hôn trộm bằng con mắt
Tôi rùng mình quay lưng
Nỗi buồn lên kín mặt.
Yêu tôi thật rồi sao?
Tôi bay như cánh hoa
Người đậu như hạt giống.
Vì đâu mà yêu nhau?
Khuya khát hương ngoại tình
Rủ giấc mơ lõa thể.
Nhớ bàn tay bối rối.
Thèm môi mềm chưa trao
Suốt đêm nằm chiêm bao,
Tỏa tình ra bát ngát.
Tôi yêu người vô cùng.
Tôi yêu người vô cùng . . .
Về già tôi lên chùa
Ngồi nghe người niệm Phật.
Hai linh hồn già nua.
Hai thịt da tàn úa.
Trái tim chắc còn run
Chỉ mùa xuân là mất.
Người đứng sau cửa gương
Mắt nhìn theo như khóc.
Tôi về đưa tay tìm
Từng vết hôn bỏng rát
Tôi yêu nhau mình tôi
Tỏa hết nghìn đêm hương
Càng cuồng điên cơn khát.
thời gian
Sóng đã xóa
những dấu chân trên bờ biển
con dã tràng
chạy khuất bãi im
bão cát lấp mù
những gì thoáng hiện
sa mạc lặng thinh
nhân chứng không lời
Vườn tuổi nhỏ
trái ổi vàng
chim rỉa khoét
trên đường gió
chim ngậm hạt bay biền biệt
cây ổi già
ngủ mộng trái xanh
Thời gian đi và đi thật nhanh
Sợi tóc ai tiếng thở dài nuối tiếc.
lạc
Lạc vào vần điệu ca dao,
Lạc vào lại một thuở nào xa xưa,
Lạc vào mái ngói đình chùa,
Lạc vào lại những ngày chưa vào đời…
Lạc vào tháng của mưa rơi,
Lạc theo hồn phách ngậm ngùi mây bay…
Lạc trong thế kỷ tan bầy,
Kẻ đi người ở – đoạ đày – lang thang…
tha thứ cho tôi
Tha thứ cho tôi- Con ốc trăng mượn hồn mà sống,
Để đêm ngày đắm đuối ở bờ hoang.
Tha thứ cho tôi- Trộm cắp bóng hình người lãng mạn,
Ấp ủ, săm soi trong giấc mộng sinh, tàn.
khép hai con mắt …nghe trời tuyết rơi
Bỗng dưng rồi lại nhớ người
Khép hai con mắt
vui cười hôm qua
Chia tay gượng chẳng lệ nhòa
Lúc đau vừa thấm là xa vô ngần
Ngỡ ngày cũ sẽ quên dần
Ngờ đâu ngày ấy còn mưng trong hồn
Nhìn nhau mừng má còn hồng
Không nhìn nhau vẫn thấy lòng xuyến xao
Bàn tay đâu nói lời nào
Mà nghe sông suối mát vào ngón tay
Bỗng dưng rồi lại thèm say
Khép hai con mắt mộng bay lên trời
Trao nhau lại buổi bồi hồi
Rót lưng chén rượu nâng mời ngang môi
Mà thôi
nắng cũng xa rồi
Khép hai con mắt nghe trời tuyết rơi …
nhớ
đã ra đi
đã qua đường
tình xưa
còn động
vết thương ngọt ngào
đã quay lưng
đã tay chào
hôm nay
còn nhớ
hôm nào,
rưng rưng.
(6/86)