Hôm nay, nhân tưởng niệm 30 tháng Tư, chúng tôi mời bạn đọc nhìn lại thời oan khốc ấy qua những bài thơ của Pháp Hoan. Sau đây là lời nhà thơ kể lại: Quê tôi ở Gio Linh, Quảng Trị, ngay vĩ tuyến 17. Bố mẹ tôi chạy vào Nam năm 1972, giẫm lên xác người mà chạy; chạy cho tự do và an toàn của gia đình. Tôi rời gia đình năm 14 tuổi, cũng phải chạy cho tự do và an ninh của bản thân; chạy từ Việt Nam qua Thái Lan, sau đó sang Đức, cuối cùng dừng chân tại chốn này (Canada). Đây là những bài thơ tôi viết trong thời gian đó, thời gian của bao mối âu lo và bất ổn. Xin mời bạn đọc cùng chia sẻ. SAO KHUÊ
câu chuyện tháng tư
Trước ngày thống nhất
Họ cho trực thăng nâng một tượng Phật
Từ một ngôi cổ tự.
Tượng rơi xuống giữa đại ngàn
Hơn bốn mươi năm không người viếng.
Hoa dại nở trên trán, dây leo bám quanh đầu
Tay áo giờ đây là hang sâu
Cho lũ chồn lũ cáo.
Mỗi khi trời nổi cơn giông bão
Chúng lại rít lên những tiếng như người.
những con mắt
Những con mắt trong cỏ
những con mắt hãi hùng
mắt người lính
những con mắt trong tổ
những con mắt khiếp sợ
mắt chim đêm
những con mắt đen huyền
những con mắt lấp ló
mắt trẻ nhỏ
những con mắt trắng dã
những con mắt mù lòa
mắt người mẹ
những con mắt mở to
những con mắt màu tro
mắt người chết.
mi xanh
Sau chiến tranh
Sẽ là một địa đàng
Cho những người đã mất
Nơi cây khô sẽ mọc xanh trở lại
Qua mái ngói những ngôi nhà
Nơi tiếng chim ca mỗi sớm mai
Bên miệng hồ xanh thẫm
Sẽ có một địa đàng
Nơi cỏ xanh chen lấn
Xương trắng những người lính
Nơi máu ngủ ngon lành
Trong miệng giếng tối đen
Cùng những ký ức như bom
Vùi sâu trong lòng đất
Sẽ có một địa đàng
Nơi những giọt nước mắt
Không bao giờ rụng
Giữa những hàng mi xanh.
sự cứu rỗi của mùa xuân
Những ngày tháng đẹp bọc kín trong những giấc mơ đẹp
tôi đã biết sống vui hơn sau bao ngày mỏi mòn trên giường bệnh
mùa xuân đã thực sự cứu vớt một cuộc đời
Tôi sẽ ra đồng và gieo những bài ca
tôi sẽ đặt tên những bông hoa luống tuổi
ngọn gió mát lành sẽ buộc tôi mãi mãi nơi đây
trên những đám mây khắc mãi những bản kinh cuộc sống
Những chùm trái ngọt đang chờ đợi trên cây
những dòng sông chưa một ai tắm gội
những cây cầu mây nơi đàn chim ước hội
những con đường nơi tôi cất bước trở về nhà
Và sự thật sẽ cất cánh bay cao
và trên đường đi không thiếu những lời chào
đá không là vàng, củi không là thóc
và lửa đạn không mang lại vinh quang
Tôi sẽ nằm xuống như một hạt giống bé con
và trong đất đen tôi vẫn còn ca hát
dù lớn lên, lụi tàn hay mục nát
Tôi mãi được trở về với đất mẹ quê hương.
bay
Những con người bay rợp bầu trời
Paris, Hongkong, Sài Gòn…
họ bay qua mọi mái nhà, thôn quê, thành phố
họ cười đùa cùng gió và mây
họ bay qua những tán lá cây
bay trong đêm đầy sao
trên sóng biển thét gào…
Họ bay như những con người tự do
trên những nhà tù, trại tập trung,
qua những nghĩa trang…
giữa quảng trường Ba Ðình, trên dinh Ðộc Lập
họ bay như những linh hồn bất khuất
kêu đòi cách mạng, tự do và sự thật
Mở tung đôi cánh của tình yêu
chắp tay nguyện cầu cho chân lý
họ nâng lên cao mặt trời của lý trí
soi qua những vùng đất điêu linh
và trong nỗi khắc khoải, mỗi con tim
là chiều sâu của niềm tin và lòng nhân ái
Những con người trong không gian bay mãi
đập tan bất công và nỗi sợ hãi
sấm sét vang rền khắp nơi
xiềng xích rơi đầy mặt đất
và con người thở lấy không khí của tự do
trên những vùng đất họ bay qua.