Phạm Thiên Thư tên thật Phạm Kim Long sinh năm 1940 là một nhà thơ nổi tiếng.

Ông từng có thời gian đi tu nên thơ ông đây đó mang âm hưởng lời kinh Phật. Mặt khác, nhiều thơ ông được nhạc sĩ Phạm Duy phổ nhạc, và trở nên phổ biến trong công chúng, có thể kể đến Ngày xưa Hoàng Thị, Đưa em tìm động hoa vàng, các bài Đạo ca…

Năm 1973, ông được giải thưởng Văn Chương Toàn Quốc với thi phẩm Hậu Truyện Kiều. Đoạn Trường Vô Thanh. SAO KHUÊ

em lễ chùa này

 

Ðầu Mùa Xuân cùng em đi lễ

Lễ chùa này – vườn nắng tung bay

Và ngàn lau – vàng màu khép nép

Bãi sông bay – một con bướm đẹp

Mùa Hạ qua cùng em đi lễ

Trái mơ ngon – đồi gió mơn man

Từ lò hương – Làn trầm nghi ngút

Khói hương thơm – bờ tóc em rờn

Rồi Mùa Thu cùng em đi lễ

Có con chim đậu dưới gác chuông

Hòa lời ca – vào àn sương sớm

Gió heo may – rụng hết lá vàng

Vào mùa Ðông – cùng em đi lễ

Lễ chùa này- một thoáng mưa bay

Và ngoài sân- vài cành khô gẫy

Gió lung lay một cánh lan gầy

Tàn Mùa Ðông vào chùa bỡ ngỡ

Tiễn đưa em trong áo quan này

Từng cội hoa – Trầm lặng thương nhớ

Tóc em xưa – tơ óng như mây

Vườn chùa đây – vào nằm trong đất

Nép bên hoa – ôi những hoa vàng

Vườn đào tơ chập chờn cánh bướm

Bướm khua râu – ngơ ngác bay ngang

Mộ của em – mộ vừa mới lấp

Có con chim – nào hót trên cây

Lời của chim – chìm vào tiếng suối

Suối xanh lơ – buồn khóc ai hoài

Rồi từ đây – vườn chùa thanh vắng

Ðến thăm em – ngày tháng qua mau

Một nụ mai – vừa nở trong nắng

Hỡi em ơi – mây đã qua cầu (láy) à

 

Xem thêm:   Thiên lý độc hành

cõi thơ

 

em hỏi nơi ta

xin kiếm tàng hoa

điệp vàng trải ngõ

có mẹ nua già

chăm từng ngọn cỏ

 

có áng giang hà

trên lều thơ nhỏ

có vườn hồng đỏ

có giậu cúc vàng

có giàn hoa lý

có vồng rau lang

 

em vào cõi đó

xin bước dịu dàng

vì lòng ta trải

cả bông hoa vàng

Bảo Huân

ngày xưa hoàng thị

 

Em tan trường về

Ðường mưa nho nhỏ

Chim non giấu mỏ

Dưới cội hoa vàng

 

Bước em thênh thang

Áo tà nguyệt bạch

Ôm nghiêng cặp sách

Vai nhỏ tóc dài

 

Anh đi theo hoài

Gót giày thầm lặng

 

Ðường chiều uá nắng

Mưa nhẹ bâng khuâng

 

Em tan trường về

Cuối đường mây tỏ

Anh tìm theo Ngọ

Dáng lau lách buồn

 

Tay nụ hoa thuôn

Vương bờ tóc suối

 

Tìm lời mở nói

Lòng sao ngập ngừng

Lòng sao rưng rưng

Như trời mây ngợp

 

Hôm sau vào lớp

Nhìn em ngại ngần

 

Em tan trường về

Ðường mưa nho nhỏ

Trao vội chùm hoa

Ép vào cuối vở

 

Thương ơi vạn thuở

Biết nói chi nguôi

Em mỉm môi cười

Anh mang nỗi nhớ

 

Hè sang phượng nở

Mà chẳng gặp nhau

 

Ôi mối tình đầu

Như đi trên cát

Bước nhẹ mà sâu

Mà cũng nhòa mau

 

Tưởng đã phai màu

Ðường chiều hoa cỏ

 

Mười năm rồi Ngọ

Tình cờ qua đây

Cây xưa vẫn gầy

Phơi nghiêng dáng đỏ

 

Áo em ngày nọ

Phai nhạt mấy màu

 

Chân theo tìm nhau

Còn là vang vọng

Ðời như biển động

Xóa dấu ngày qua

 

Tay ngắt chùm hoa

Mà thương mà nhớ

 

Phố ơi muôn thuở

Giữ vết chân tình

 

Tìm xưa quẩn quanh

Ai mang bụi đỏ

 

Dáng em nho nhỏ

Trong cõi xa vời

 

Tình ơi ! tình ơi !