Đây là chùm thơ mùa Hè của Như Quỳnh de Prelle. Thơ Như Quỳnh de Prelle đã xuất hiện trên các tạp chí chuyên về văn học và các trang văn online. Thi phẩm Song Tử của Quỳnh đã gây được tiếng vang. Thi ca với Như Quỳnh là tình yêu của nghĩa rộng. Chữ nghĩa cứ dịu dàng mang đến cho nhà thơ những cảm xúc ngọt lịm với tình yêu văn chương vô điều kiện, không biên giới và đầy cá tính, với tiếng thơ trừu tượng, không theo nếp cũ. Với Như Quỳnh, thơ không nhất thiết phải chuyển tải một đề tài to lớn hay một triết lý nhân sinh. Dẫu vậy, gần đây trong thơ Như Quỳnh đã thể hiện khát vọng tự do và nỗi bi phẫn vì quyền con người bị chà đạp. Sau đây là một số bài thơ mới nhất của Như Quỳnh. SAO KHUÊ
Không đề tình yêu
Anh ôm em vào lòng
một ngày mùa hè
thiêu cháy trên cả những ngọn cây xanh
những bông hồng đang nở
những cơn gió khát nghiêng nghiêng vào mái tóc đen của em
lấp lánh
Anh ôm em vào lòng
vòng tay ôm tròn xoe
như một bông hướng dương rực sáng
vòng tay anh
vòng tay kết nối
vòng tay tri tình tri kỷ
vòng tay số phận
của chữ và thi ca
Anh ôm em vào lòng
em trong trái tim nghiêng của anh
trên hàng chữ của anh
trong niềm vui của anh
và trong vòng tay chúng ta
Thơ gởi Vy
Ngủ đi con
mẹ chạy ra ngoài làm việc
với các ông các bà các cô các chú
mẹ sẽ về
con cứ ngủ ngoan
bố luôn bên con
chở che và ấm áp
Con là tổ quốc của mẹ
chứ không phải lá cờ
hay tổ chức nào
hay bất kỳ ai là lãnh tụ
Tổ quốc của mẹ
là hòn đảo ngoài khơi xa bình yên
là hòn đất của chúng ta trồng trọt
là những con người thật thà và dũng cảm
là những người bạn đấu tranh
Là buổi sáng an lành con trên tay mẹ
không ai có thể bắt chúng ta đi
Mẹ không bao giờ sợ nhà tù và song sắt
Mẹ không bao giờ sợ vành móng ngựa và vòng số 8 còng tay
Mẹ sẽ ra đi
có một ngày
lớn lên con sẽ hiểu
Cuộc đời này vì 2 chữ CON NGƯỜI
Bình đẳng và Tự do
Không sợ hãi
Không bao giờ sợ hãi
Ngủ đi con
Ngủ đi con
Con sẽ lớn lên thành người dũng cảm của Tự do
Thư Sài Gòn
Họ không cho chúng tôi ra đường
Họ canh cửa
trước nhà chúng tôi
Sao họ nhiều người làm những việc vô ích
bảo vệ tôi làm gì
một nhà thơ buồn bã
chỉ biết chùi bát
làm những điều lương thiện của tự do
Họ ngăn cản dòng người trên phố
Sài Gòn hôm nay còn ai đứng đợi
bên cổng mặt trời
wifi sẽ không thể kết nối
thành một đặc khu
Vong ca mùa bất tận
(trích đoạn)
Tôi chạy qua tôi chạy lại
rồi đến ngày bạn bè anh em của tôi không còn chơi facebook nữa
họ tìm đường chạy một ngôi nhà kết nối mới
mà không có lũ chó săn
liệu có được an toàn không
Tôi chạy qua tôi chạy lại
có đất nước nào như chúng tôi
đến cái nick cũng thành tị nạn
chở nhau tìm đường trên những chiếc thuyền kết nối wifi lênh đênh trước những làn sóng tự do biểu đạt, xuống đường
Những con thuyền dưới mặt trời của miền nhiệt đới buồn
trên những dòng nước biển đầy rác và những ống chai nhựa
mấy triệu năm sau không chuyển hoá
bạn bè tôi ai cũng thành tị nạn
ở ngay chính đất nước mình
trong ngôi nhà của mình
tôi còn có thể kết nối với ai
trên facebook này
hồn nhiên và vô tư nữa…