Nguyễn Đạt là nhà thơ nổi tiếng, tác giả của những tập thơ Miền Giá Băng và Dran được nhiều người ưa thích. Trong thơ Nguyễn Đạt luôn ẩn hiện vùng đất gắn bó với ông từ thời trẻ. Đó là Đơn Dương, Dran… thuộc cao nguyên Lâm Viên. Ông từng thú nhận: Linh hồn tôi mãi ở Đơn Dương. Trong thơ ông, hình ảnh của thác ngàn, rừng thông, dã quỳ trở nên thân thiết, thường xuyên hiển hiện với nỗi cô đơn trầm thống của kiếp người và ảnh bóng của những cuộc tình đẹp như huyền thoại và đau đớn. Sau đây xin các bạn cùng đọc và chia sẻ với tác giả Dran. SAO KHUÊ
đóa dã quỳ
Trên mặt đất này chen chúc muôn hoa
Mỗi loài hoa có riêng một ngôn ngữ
Nói với riêng tôi là đoá dã quỳ
Bấy nhiêu năm ở núi rừng Ða Thọ.
Trên mặt đất này rất nhiều miền lạ
Mỗi một miền có riêng một linh hồn
Linh hồn tôi mãi ở Ðơn Dương
Ở nơi ấy cũng như ở Ða Thọ.
Dẫu ở Ðơn Dương dẫu ở Ða Thọ
Cũng như ở Ðà Lạt ở Di Linh
Dẫu ở nơi đâu trên miền cao nọ
Vẫn đoá dã quỳ đậm gió rung rinh
ga xép đa thọ
Khoảng thời gian xa ấy
Ðâu rõ tên tuổi nàng
Mưa và rừng xô chạy
Tàu đã tới ga chăng
Rừng bước xuống thung lũng
Bụi dã quỳ trông mưa
Những đóa sầu gió dựng
Vai gầy áo chợt thưa
Khoảng thời gian xa ấy
Tôi nào quen biết em
Tuổi thanh xuân buồn vậy
Mở mắt nhìn thâu đêm
Những đêm sâu Ða Thọ
Cây đèn bão lửa im
Tàu sắp qua ga nhỏ
Tàu sắp qua đường tim
Tàu sắp qua. Còi hụ
Em đăm nhìn bụi hoa
Mỗi nhành quỳ thêm nụ
Tràn ven đồi tàu qua
Khoảng thời gian xa thật
Tâm tưởng có phai mờ
Ðôi mắt nàng bí mật
Mang hồn đồi hoang sơ
một lần nàng tới cùng tôi
Ðưa nhau về nơi đây
Lạnh tắt lửa mặt trời
Mái thấp chùm nấm mộ
Ván khép quanh hình hài
Ðưa nhau về nơi đây
Nấc thang lảo đảo say
Tóc em tràn thơ dại
Cớ sao dứt mộng đời
Ðưa nhau về nơi đây
Mưa trút một lần này
Dấu chân em quá nhẹ
Chiều mây trời quá dày
Ðưa em về nơi đây
Ðưa em về chiều nay
Ngàn đời ôi rộng quá
Một lần ai có hay
Ðưa em về chiều nay
Em vuốt tóc cho ngay
Một lần anh còn nhớ
Một lần em tới đây
sinh nhật mùa đông
Nàng ra đời như mùa đông bám chặt trên mặt đất
Giá lạnh chuốt dung nhan rừng thông run tê buốt
Chuyến xe chiều chở hồn nàng hoang vu
Hằng hằng rừng thống thiết khúc man rợ
Hiu hắt biết bao nhiêu
Tôi kéo nàng chạy băng vô cánh rừng sâu hút
Nàng ra đời như thánh giá chiều
Và rừng Ðơn Dương như trái thông vỡ nứt
Tôi còn lại gì rừng quá cô đơn
Những trái thông vừa qua giờ trút kiếp
Chuyến xe chiều trống trải như đời tôi
Chuyến xe chiều trống trải như bào thai
Tiếng la hét không nguôi bọn trẻ đứng bên đường
Hò reo phút nắng hấp hối ngang lưng núi
Nàng chạy nhảy khắp cánh đồng chiều tà
Ôi cánh bướm chập chờn ôi giấc mộng
Không bao giờ không bao giờ tôi thấy
Nàng có hiểu gì đâu
Ta còn lại gì đồi thông run bóng nắng chiều vĩnh biệt
Ðáy hồ nước lạnh im
Tóc rũ rừng thông đêm
Nàng ra đời cùng mùa đông vĩnh viễn trên mặt đất
Rừng thông không nguôi ứa nhựa
Nàng ra đời
Nức thơm nhựa ròng tinh huyết lệ
Lệ chuốt dung nhan nàng
Ðau đớn diễm ảo biết bao nhiêu
Rừng thắm mãi hồn nàng
Mười chín mùa đông giá lạnh như bào thai
Mặt đất trơ trụi
Không bao giờ tôi còn nhìn thấy nàng còn nhìn thấy
Mặt đất trơ trụi biết bao nhiêu
Chúng tôi ngủ suốt mùa đông bát ngát quạnh hiu
Chúng tôi ngủ suốt mùa đông trong bào thai
Không bao giờ thức dậy
Mùa đông vĩnh viễn trên mặt đất…